CHUYỆN ĐỜI TÔI (Tiếp Theo 20)

Cùng Bạn Đọc,

     Trong phần này Dã-Thảo sẽ đưa những tấm hình về Việt Nam năm 1998. Bây giờ nhìn lại những tấm hình này DT vẫn thấy lòng xúc động rất nhiều vì có những hình ảnh mà người trong hình đã ra đi và Thảo không thể nào gặp lại được nữa. Vì thế cho nên mãi đến bây giờ Thảo vẫn cứ buồn, mỗi buổi sáng thức dậy là nỗi buồn lại bao quấn lấy người, nên nước mắt cứ tự nhiên chảy không cần phải có ai hỏi câu nào, như bây giờ vừa viết và nước mắt cứ rơi.

     Mời các Bạn đọc tiếp “Chuyện Đời Tôi” 20.

Thân mến,

DTQT. 15/10/2019 

     Tôi book vé máy bay về Việt Nam vào ngày 21/08/1998. Ông Bạn già kéo tôi vào một tiệm sang ảnh và bán máy hình, ngày 19/08/1998, mua cho tôi một máy hình, giá là $465.00 nhưng tôi được bớt $90.00 tiền thuế, nhờ có vé máy bay đi du lịch, nên chỉ trả $375.00. Đem về nhà ông dặn tới dặn lui, chỉ tôi cách xử dụng máy vì sợ tôi không biết dùng. Mà thật, tôi không biết xử dụng nên phải đọc trang giấy kèm theo, chứ nghe ông nói, vào tai này ra tai kia, bay lên ngọn cây hết, có nhớ gì đâu.

Scan0300 (3)Wally, hình đầu tiên trong máy mới.Scan0301 (3)Scan0302 (3)Đi mua máy hình, hiệu Olympus.

    Ông Bạn đưa tôi ra phi trường Sydney, ông không quên chụp cho tôi một tấm hình trong máy hình mới (mua hôm 19/08/1998), lúc tôi sắp hàng để vào phòng trong, sửa soạn lên máy bay. Tấm hình này, chỉnh đúng ngày 21/08/1998. 

Scan0303 (2)Scan0275 (5)Scan0002 (3)      Phi Trường Sydney ngày 21/08/1998. Tôi đứng cạnh một cửa hàng bán đồ lưu niệm tại phi trường để ông chụp hình tôi bằng máy của ông, cả mấy tấm hình đều bị chỉnh ghi sai ngày (20/08/1998). Khi về lại Úc tôi mới thấy, ông còn ngồi nán lại trên phòng tầng trên của phi trường để thấy máy bay, có tôi trong đó, cất cánh và chụp thêm hai tấm, chiếc phi cơ đang bay lên từ phi trường Sydney.

Scan0283 (4)       Hai tấm hình này Wally dùng máy của ông để chụp, máy bị chỉnh sai ngày mà ông không lưu ý. Khi nhìn thấy hai tấm hình này tôi vô cùng cảm động vì thấy ông thật lòng quý mến tôi. Tấm hình phía dưới đẹp nên tôi rất thíck, trên không trung chỉ có đơn độc chiếc máy bay, có tôi, giữa bầu trời xanh và mây trắng lang thang.

Scan0284 (4)Scan0304 (3)     Tôi theo đoàn người lên máy bay, vào chỗ ngồi, xong tôi lấy máy hình ra xin phép hai cô chiêu đãi viên hàng không và hành khách gần đấy cho tôi chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, ai cũng vui vẻ tươi cười chứ không tỏ vẻ bị làm phiền, tôi cũng không quên cảm ơn họ. Tôi mua vé của hãng Air Qantas, nhưng không hiểu sao tôi được đưa qua hãng bay Air Việt Nam. Hành khách trên máy bay hầu hết là người Việt về thăm quê nên trông ai cũng vui cười hớn hở, như chính lòng tôi lúc bấy giờ. Tôi nôn nao vô cùng vì mong được gặp em Kiến. Em không còn ở chung với gia đình và đã dọn ra ở riêng nên tôi không liên lạc được với em. Tôi không báo cho Kiến biết là tôi về hôm nay để Kiến ngạc nhiên cho vui. Vợ chồng con gái tôi đã nhờ người chị nuôi đón tôi ở sân bay để đưa về nhà chị, nên tôi không lo lắng mấy.

     Máy bay đến phi trường Tân Sơn Nhất lúc 5:00Pm ngày 21/08/1998. Sau khi qua biết bao nhiêu thủ tục xét hỏi, tôi lấy được hành lý và ra ngoài. Vì chưa biết nhau, Chị Nga đưa tấm bảng có tên tôi, đón tôi tại phi trường. Tôi mừng rỡ ôm Chị và thành thật cảm ơn Chị nhiều. Chị đưa tôi về nhà Chị bằng taxi. Đến nhà lúc 6:20’Pm, nhà rất khang trang, trang trí giống như một khách sạn nhỏ. Chị cũng có dụng ý dùng căn nhà để đón người thân từ ngoại quốc về ở, thay vì ở khách sạn lớn. Dưới đây là hình căn phòng tôi trọ ở nhà Chị Nga, sạch sẽ, không trang hoàng lôi thôi, cho tôi một cảm giác dễ chịu.

Scan0307 (3)Căn phòng trọ ở nhà Chị Nga.

Scan0330 (2)Đến thăm Mẹ và Chị của Chị Sui, Chị Bảy, (Dì của Ẩn, chồng con gái tôi).Scan0312 (3)Chị Bảy (bên trái) Mẹ, cùng con gái. Chị Nga ngồi bên phải.

    Ngày hôm sau, 22/08/1998 nhờ Nga đưa đi thăm Mẹ của Chị sui (Bà Ngoại con rễ tôi). Nhân tiện Chị Nga nhờ Anh Mười, em Chị sui, đưa đi tìm Kiến. Gặp Kiến ở 18C – 501 ở Chung cư HVC Q.Tân Bình. Cảm ơn Anh Mười và Chị Nga nhiều. Nhờ Anh Mười có xe gắn máy nên không khổ vì chuyện đi lại. Gặp Kiến thật vô cùng mừng rỡ, hai chị em ôm nhau mừng mừng, tủi tủi.

   – “Chị về sao không báo cho em biết”, Kiến nói.

   – “Vậy mới vui chứ!” Tôi nói. 

     Vì Kiến ở trọ nhà người quen nên hơi bất tiện, mấy chị em kéo nhau về nhà Anh Mười nói chuyện.

   – “Vợ con Kiến bây giờ ở đâu?” Tôi hỏi.

  – “Dạ, Các cháu và H. ở bên nhà Bà Ngoại, Kiến nói. Em có nhiều chuyện buồn lắm. Bây giờ có Chị đây em vui cái đã. Còn vấn đề vợ con của em được gác qua một bên, từ từ Chị sẽ rõ”.

   – “Chị xin lỗi mấy tháng nay chị không liên lạc với em vì sao thì em biết rồi chị không nhắc lại, chuyện gia đình em chị không dám lạm bàn. Chị muốn về Hội An thăm bà con, em đưa chị về được không?

   – “Sao không? Chị về thăm, Chị đi đâu em đi đó.

     Vậy là hai chị em rời nhà Anh Mười, lo đi mua vé máy bay, Air VN, về Đà Nẵng. Ngày 23/08/1998 Kiến đưa đi thăm vợ chồng con gái Chị Mai, Ly Lương nhà ở số  141/A/48t Âu Dương Lân P2 Q8 Sài Gòn. Thật vui khi gặp các cháu.

Scan0303 (3)Từ trái qua, Ly, Lương, Quế, Kiến, bé gái con của Ly Lương ngồi ở trước.

     Đi ăn trưa với Kiến ở nhà hàng. Buổi chiều đến thăm Tuấn gặp Anh Tân, con Chị Phán Trì, chị ruột của Bà Chị Dâu đầu, vợ Anh Hai, Bà Chị Dâu tôi uống hết lọ dầu nóng, lúc Anh Hai còn ở tù cải tạo, không cứu được. Nhắc lại, em nghe đau lòng Chị Hai ơi!…Anh Tân trông lạ quá nhìn không ra. Buổi tối đi ăn với Ly Lương và Kiến. Tối tính tiền trả Chị Nga vì chiều mai là đi Đà Nẵng rồi.

     Ngày 24/08/1998, buổi sáng đi chợ với Chị Nga thật là vui, Nga dễ thương thiệt. Ra phi trường buổi chiều, thấy chiếc máy bay nhỏ quá, cảm thấy lo sợ! Cũng phải leo lên mà đi chớ! Nhưng rồi cũng qua. Đến Đà Nẵng an toàn. Về nhà Nhuận Rơ lúc 6:30’Pm. Nghe mệt nhưng thấy lòng nôn nao thật nhiều.

Scan0317 (2)Nhuận ở đâu mà thấy có một mình Anh Rơ đứng trong bếp vậy Nhuận?

     Ngày 25/08/1998, Kiến thuê taxi 200.000 đồng về Hội An. Đến đón Dì Năm cùng về Hội An, vào ở nhà Ông Bà Ngoại. Đi thăm Anh Hai, thăm Anh Ba, thăm Chị Bốn. Đi chợ Hội An mua trái cây về cúng ở nhà thờ. Đứng trước bàn thờ Ba Me buồn hiu… Tôi nhớ lúc còn nhỏ Ba tôi xem tướng cho tôi, nói rằng sau này tôi đi xa lắm. Tôi theo chồng vào đến Vũng Tàu, tưởng vậy là xa lắm rồi. Ba ơi, Con đâu có ngờ là con lại đi xa đến thế này và không có ngày trở lại nữa, Ba ơi! Con buồn ghê lắm. Nhớ lại những ngày con, chồng con và Duyên Nghị ở đây với Ba, Bố các cháu đóng ở tiền đồn Hội An, thường hay vắng nhà. 

Đêm đêm nghe tiếng súng nhiều,

Ba với con lòng lo lắng không yên.

Ba thương chồng con ốm yếu…

Đánh nhau thật liều, đánh nhau quá nhiều.

Ba thương chồng con ốm yếu,

Con khóc đây Ba, con khóc đây Ba.

     Vào đến Hội An là chạy lên thăm Anh Hai, thăm nhà thờ, thăm Anh Ba, thăm Chị Bốn ngay. Kiến bấm máy ghi lại tấm hình dưới đây, tôi ngồi cạnh Anh Ba. Bây giờ, ngồi gõ PC nhìn tấm hình này nhớ lại lúc tôi còn nhỏ có lần được Anh Ba chở đi chơi bằng xe đạp chạy quanh nhà đèn, mừng quá, mà không cầm được nước mắt. Anh mất rồi, không bao giờ có thể ngồi cạnh Anh như thế này nữa…

Scan0284 (3).jpg Anh Ba QQuế và Anh Ba 25/08/1998.

Anh bị tai biến mạch máu nên tay chân không bình thường.

     Ngày 27/08/1998 đi Đà Nẵng thăm các Bạn học cùng khóa ngày xưa, đang làm trong bệnh viện, gặp mặt Thanh, Bá, Trang, An. Rất vui nhưng không hàn huyên được nhiều vì các Bạn đang bận công việc. Chiều về có ghé thăm Trang, mẹ của bé Dung, đây là một em học sinh nghèo, được Wally bảo trợ để có thể tiếp tục đi học. Nhưng Trang không có mặt chỉ gặp Quang, người con trai, anh của bé Dung.

     Tôi ghé vào thăm Anh Ba. Nhân tiện thăm ngôi nhà Anh Bốn, ngôi nhà kỷ niệm cũ của tôi, vì đã có lần gia đình nhỏ của tôi trú ngụ tại đó một thời gian. Nhà Anh Ba và Anh Bốn, thật rộng ở sát vách nhau nên chúng tôi tha hồ chạy qua chạy về, vui vô cùng. Hiện được Hiệp, con trai Anh Bốn, làm thành “Điểm Tham Quang Nhà Cổ Phùng Hưng” cho khách du lịch đến viếng.

Scan0300 (5)Ba khách du lịch đang nói chuyện với cô Tiếp Dẫn Viên.Scan0301 (5)Ba khách du lịch ngồi ở hình trên, đang rời nhà.Scan0295 (5)     Tôi chụp tấm hình trước mặt nhà, (ngày 27/08/1998), để được thấy lại phía tay phải là nơi tôi thường ngủ mỗi tối với các con, Duyên Nghị Hòa. Scan0303 (4)Bên này là chỗ ngủ của gia đình tôi, bên kia là phòng khách (chỗ cô Tiếp Viên ngồi)

     Nhìn lại căn nhà xưa im vắng, bấy giờ tấp nập người ra kẻ vào lòng thấy nao nao nhớ Ba Me quá. Xong qua chào Anh Ba để về nghỉ, đi cả ngày hôm nay cũng mệt rồi. Ngày 28/08/1998 Trang và bé Dung xuống thăm. Hẹn sẽ lên thăm căn nhà của ba mẹ con Trang. Ngày hôm sau, 29/08/1998, đi thăm bà con và các bạn ở đường Phan Bội Châu, thăm gia đình Huỳnh Cần. Đến kháck sạn Hội An thăm Anh Tỏa, bà con cô cậu. Trên đường đi đến nhà Anh, tôi có chụp vài tấm hình, post theo đây mời Bạn xem. Tôi từ đường Phan Bội Châu đi lên, đến bờ sông quẹo trái lên cầu, cây cầu bắt ngang qua sông sau này chứ ngày xưa thì không có. Tôi không biết tên cây cầu, chắc tại quên không hỏi. Cuối cầu bên kia bờ sông, có căn nhà lớn trên nóc có để tấm bảng “Phố Hội An”, hàng chữ nhỏ ở dưới là: Fai-Foo Hotel.

Scan0303 (5)Scan0302 (6)Từ trên cầu nhìn xuống sông Thu Bồn. Chợ Hội An nằm bên tay phải, đi khỏi những căn nhà lầu cao là đến nơi. Scan0304 (5)Hình trên, đứng từ Khách Sạn nhìn ra cây cầu đi đến đường Phan Bội Châu. 

     Kiến và tôi ngồi ở cạnh tầng cấp lên lầu, có cái hồ nhỏ để vài khối đá trang hoàng như những hòn đảo nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, nhưng không có con cá kiểng nào bơi lội ở trong. Nhờ Anh Tỏa (Ông Chủ Khách Sạn) chụp tấm hình dưới đây. Nhìn những hình này nhớ Kiến lắm, không ngăn được nước mắt. Em mất năm 2016 tại Việt Nam, hưởng thọ 67 tuổi. Từ ngày Kiến mất đến nay tôi không màng nhuộm tóc nữa, tóc tôi từ đó càng rụng nhiều, bạc phơ, bây giờ chỉ còn một nhúm, thấy tội nghiệp.

Scan0287 (3).jpg K Q Nha Anh ToaHai Chị Em, Quế + KiếnScan0305 (5)Em Kiến + Anh Tỏa. 

     Anh Tỏa rủ hai Chị Em tôi ra ngoài đi ăn. 

   – “Anh với Kiến muốn ăn gì thì ăn, em chỉ muốn ăn bánh tráng đập dập chấm mấm nêm thôi”. Tôi vừa cười vừa nói.

     Anh Tỏa cười hiền lành, chịu liền. 

   – “Dễ quá mà”. Anh nói.

     Món bánh tráng đập dập bữa đó thật ngon vì mấy chục năm không hề rớ tới. Từ ngày vượt biên đến ngày về lại Hội An là 23 năm có ít gì đâu. Nếu tính từ ngày xa Hội An thì còn lâu hơn nữa…

Scan0306 (5)Scan0307 (5)Anh Tỏa và Kiến ngồi ăn, cười nhìn tôi đang chụp hình hai Anh Em.

Còn tiếp.

DTQT. 31/10/2019.

38 thoughts on “CHUYỆN ĐỜI TÔI (Tiếp Theo 20)

      1. Mai ơi, cái đó hình như gọi là có Duyên đó Mai. Tống Mai làm DT nhớ lại cô giáo dạy Quốc Văn hồi Thảo còn học lớp đệ lục, đệ ngũ trường Trần Quý Cáp HA, Cô thường ghé đến bàn đầu, chỗ Thảo ngồi, hỏi nhỏ với DT (Quế): “Răng mi có duyên rứa? Mi biết không đẹp rồi cũng hết, nhưng có duyên thì mi giữ tới già”. Cô giáo của Quế tên là Từ Nguyên, Quế thương Cô và Cô cũng thương Quế nữa, nên Quế được Cô bảo mang bài luận văn của các bạn về nhà để Cô chấm điểm. Thương nhớ Cô nhiều muốn khóc đây!❤

        Liked by 1 person

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.