ĐÀ NẴNG, NGHÌN TRÙNG TA XA EM.

     Lãng mạng, tuyệt vời quá! Dã-Thảo nhớ nhà quá đi thôi, Phan Huy ơi DT phải Reblog bài thơ này mới được để các bạn Thảo ở Đà Nẵng Hội An cùng đọc với.

DTQT.

THƠ PHAN HUY MPH

Đà Nẵng ơi, nghìn trùng ta xa em rồi
Sơn Trà chiều nay mây buồn còn che khuất núi?
Và người ta yêu có chờ ta nơi cuối trời?
Như ta ngồi đây đăm đăm trông vời mù khơi…

Kìa con đường Bạch Đằng phượng rơi màu xác pháo
Ta ngồi trên bờ sông nhìn mùa thu đổi áo
Tiếng nước chảy dưới cầu nghe như lời thề nguyền
Trọn đời ta có em, xin trời cao soi thấu.

Kìa mái trường thân yêu, tà áo em bay còn đó
Màu lá cờ hoàng hoa chảy dài ba sọc đỏ
Ta hát bài quốc ca, em reo trong trời gió
Em quyện vào hồn ta cho ta từng hơi thở.

Những ngày đi hành quân, giữa chiều hoang nắng đổ
Ta thờ thẩn biên khu, ngóng về em thành phố
Mới vắng em nửa ngày đã thấy lòng tương tư

View original post 169 more words