Sáng nay mở email,
Thấy có bài thơ reo,
Toa thuốc cho Việt Cộng,
Dã-Thảo mừng ghê lắm.
Nhưng phải hỏi thật rằng,
Bệnh có còn thuốc chữa?
Bao nhiêu năm mòn mỏi,
Trông đợi đấng Thần Y,
Ra tay Thần nâng đỡ,
Bệnh VC khó ở.
Chẳng phải một đôi năm,
Bốn mươi mốt năm rồi,
Thầy ơi! Xin cứu mạng.
Có một điều con nói,
Không biết có Ai nghe,
Xác già Hồ còn đó,
Khiến muôn người khó thở,
Xin đem xác đi chôn,
Họa may bịnh của con ,
Mới mong Thầy chữa khỏi,
Thầy ơi!Dã-Thảo Quế Trần
15/12/2016
Dear Phan Huy,
Hôm qua DT reblogged bài thơ của PH mà không xin phép.
Tại lẩm cẩm nên quên,
Thành thật xin lỗi bạn,
Đừng trách nhé Phan Huy.
DTQT.
16/12/2016
Bệnh của đảng đã không còn thuốc chữa
U Cộng hù xã ngãi đã di căn
Bướu tham ô hủ bại đã hoành hành
Thầy đã chạy đảng đang nằm thở dốc
Chỉ còn cách đem xác Hồ liệng cống
Biến lăng Hồ thành nhà xí thủ đô
Dẹp cờ ma liềm búa đảng côn đồ
Dùng tẩy uế cho đàn bà con gái
Cắt phăng đi cái tà ma Xã ngãi
Đuổi Lê điên, Mác dại khỏi quê nhà
Bỏ tức thì điều bốn đại oan gia
Mầm phác tác u nang và bướu độc
Đoạn quì xuống van lơn cùng dân tộc
Khấn đất trời tạ lỗi với tiền nhân
Xin thứ tha tội đáng chết muôn lần
Thì có thể qua dần cơn nguy kịch
Rồi trả lại dân oan bao nhà đất
Trả về cho đất nước của tham ô
Góp bàn tay đuổi giặc Hán…
View original post 43 more words