CỰU SINH VIÊN Y KHOA TQ: KÝ ỨC THU HOẠCH NỘI TẠNG KINH HOÀNG.

Cùng Bạn Đọc,

     Hôm nay là 30/04, ngày Quốc Hận của dân miền Nam Việt Nam Dã-Thảo nhận được hai emails của một Chị Bạn tại Mỹ. Thảo sẽ không nói gì về ngày đó vì tất cả chúng ta, những ai vì cộng sản bỏ nước ra đi đều mang trong lòng nỗi hận đó rồi. Nhưng những files này nói đến những dã man của người cộng sản trung quốc đối với chính dân chúng của họ. Sau đây là ký ức của một sinh viên trung quốc về việc thu hoạch nội tạng sống kinh hoàng, mời Bạn cùng đọc.

Thân mến,

DTQT. 30/04/2019.

Cựu sinh viên Y khoa TQ: Ký ức thu hoạch nội tạng sống kinh hoàng.

     Phần hồi ức dưới đây được George Zheng, một cựu sinh viên Y khoa Trung Quốc hiện đang sống tại Toronto, kể lại với tờ Epoch Times. Anh là người đã trực tiếp tham gia và chứng kiến việc thu hoạch nội tạng từ người còn sống khi còn là sinh viên thực tập chuẩn bị tốt nghiệp trong một bệnh viện tại Trung Quốc. Vì lý do an toàn của bản thân George Zheng, một số chi tiết xác định thời gian và thân phận cụ thể đã bị lược bỏ.

Goerge-Zheng-thu-hoach-noi-tang-00

Goerge Zheng giấu mặt do lo ngại vấn đề an toàn của bản thân. Hiện anh đang sống tại Toronto, Canada.

******

     Sự việc mà tôi mô tả diễn ra vào những năm 1990. Vào thời điểm đó, tôi là một sinh viên sắp tốt nghiệp từ một trường quân y tại Trung Quốc. Tôi đang thực tập tại Khoa tiết niệu, bệnh viện Đa khoa Quân đội Thẩm Dương (Shenyang Army General Hospital). Một ngày, bệnh viện nhận được cuộc gọi từ Khu Quân sự Thẩm Dương ở phía Bắc Trung Quốc, yêu cầu một số nhân viên y tế ngay lập tức lên xe để thực hiện một nhiệm vụ quân sự.

     Nhóm 6 người được chọn bao gồm 2 nữ y tá, 3 bác sĩ quân y nam, và tôi – một thực tập sinh. Khoa ra lệnh: Kể từ thời điểm đó, chúng tôi phải cắt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, bao gồm cả người thân và bè bạn.

     Chúng tôi ngay lập tức lên một chiếc xe thùng, bên trong toàn bộ là màu xanh dương nhạt. Bệnh viện cũng phái thêm một xe quân sự. Cửa xe quân sự chưa đóng lại, và tôi có thể nhìn thấy một người lính đang cầm súng.

     Xe quân sự dẫn đường. Sau khi lên đường cao tốc, xe quân sự hú còi, và các xe khác tránh đường. Chúng tôi di chuyển với tốc độ rất cao.

     Cuối cùng, chúng tôi tới nơi, và sau khi ra khỏi xe thùng, chúng tôi phát hiện mình đang ở một nơi được núi bao bọc xung quanh. Binh lính đang đứng gác xung quanh một tòa nhà. Nhân viên quân đội đón chúng tôi nói rằng tòa nhà này là một nhà tù quân sự nằm gần thành phố Đại Liên, Đông Bắc Trung Quốc.

     Đêm hôm đó, chúng tôi ở lại nhà khách quân đội; binh lính đứng gác bên ngoài phòng của chúng tôi. Buổi sáng, 1 y tá và 2 lính đi tới nhà tù để thu thập và phân loại mẫu máu. Sau khi họ trở về với mẫu máu, chúng tôi lên xe thùng và đi khỏi.

     Xe dừng, tôi nhìn qua khe cửa và thấy lính gác đang bao quanh xe thùng, tay cầm súng máy. Họ đang quay lưng lại phía chúng tôi.

     Chúng tôi chờ trong xe; không được phép cử động. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và nhìn thấy 4 lính đang khiêng một thanh niên. Anh ta bị dây thừng cuốn quanh cổ và chân, tay bị trói sau lưng. Anh ta không cử động.

     Anh ta bị đưa vào xe thùng, và đặt trên một túi nhựa đen được để trên sàn trước đó. Túi này bao phủ toàn bộ sàn, và khi quan sát, tôi biết nó được đặc chế.

     Người thanh niên bị trói bằng dây thừng mỏng – loại có thể cắt vào da thịt nếu bị gây áp lực. Anh ta bị trói theo cách mà, nếu một người đứng trên dây trói từ cổ kéo dài tới hai tay ở đằng sau lưng, anh ta sẽ không thể di chuyển hay vùng vẫy được. Nếu anh ta vùng vẫy, dây trói sẽ chặt hơn, và anh ta sẽ bị bóp nghẹt cổ.

     Một trong các bác sĩ yêu cầu tôi đứng lên trên dây thừng và giữ người thanh niên để anh ta không thể di chuyển. Khi tôi giữ chân anh ta, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta còn nóng. Tôi cũng thấy cổ anh ta có đầy máu. Không biết anh ta bị thương lúc nào, nhưng đó chắc chắn là một vết thương.

     Lúc này, tất cả nhân viên y khoa khác đã nhanh chóng thay đồ phẫu thuật. Y tá trưởng cắt mở quần áo của người thanh niên với kéo, và rồi lau dung dịch sát trùng từ phần bụng dưới tới ngực của người đó 3 lần.

     Sau đó một bác sĩ cầm lấy dao mổ, và rạch một đường dài từ xương ức xuống tận rốn. Chân của anh ta bắt đầu co giật. Sau đó bác sĩ mở toàn bộ khoang bụng dưới của anh ta. Máu và ruột ngay lập tức vọt ra. Bác sĩ đặt ruột qua một bên và nhanh chóng cắt một quả thận; người bác sĩ còn lại cắt quả thận từ bên của anh ta. Họ làm rất thành thạo và nhanh chóng.

     Bác sĩ bảo tôi cắt tĩnh mạch và động mạch. Khi tôi cắt, máu lập tức phụt ra. Máu phụt ra khắp tay và thân thể người thanh niên đó. Máu chảy, cũng có nghĩa là chắc chắn anh ta còn sống! Ở thời điểm này, cả hai quả thận bị lấy ra đã được cho vào trong một thùng chuyên chở nội tạng mà y tá đã cầm.

     Tiếp đó, người bác sĩ đối diện yêu cầu tôi phải lấy nhãn cầu của người thanh niên. Tôi ngồi xuống và áp sát vào. Khoảnh khắc đó, mí mắt anh ấy động đậy và rồi anh ta nhìn tôi. Tôi nhìn vào mắt anh ấy. Có gì đó rất kinh hoàng trong mắt anh ấy – điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.

     Đầu óc tôi trống rỗng, và cả người tôi run rẩy. Tôi cảm thấy khiếp sợ. Tôi đờ ra. Tôi nói với bác sĩ là tôi không thể làm điều đó.

     Đột ngột, người bác sĩ kéo mạnh đầu người thanh niên với tay trái, sử dụng hai ngón tay trái để giữ mí mắt mở, rồi dùng cái kẹp gắp bông ở tay phải để móc nhãn cầu ra. Quá chóng vánh.

Thời điểm đó, tôi đang run rẩy và vã mồ hôi khắp từ đầu tới chân. Tôi cảm thấy mình sắp sụp xuống.

     Tôi chợt nhớ tới đêm trước đó tại nhà khách, một quân nhân tới và nói với người chỉ huy của nhóm chúng tôi. Có một câu đã găm vào ký ức của tôi: “Dưới 18 tuổi, cơ thể rất khỏe mạnh và sung sức.” Có phải là nói về người thanh niên này?

     Sau khi bác sĩ ra hiệu cho nhân viên ngồi tại ghế hành khách là chúng tôi đã xong, cửa hông bật mở, 4 lính đi vào trong xe thùng, gói người thanh niên vào một túi nhựa lớn, và kéo vào một xe quân đội đang ở gần đó.

     Ngay lập tức, xe thùng khởi động, chúng tôi quay lại bệnh viện rất nhanh, được xe quân đội dẫn đường. Tất cả áo, mũ, găng tay phẫu thuật mà chúng tôi sử dụng được gom lại để tiêu hủy sau khi chúng tôi về tới nơi.

     Sau khi về tới nơi, nội tạng được chuyển ngay tới phòng phẫu thuật, nơi một nhóm bác sĩ phẫu thuật đang đợi, sẵn sàng cấy ghép chúng cho bệnh nhân trên bàn phẫu thuật.

     Lúc này, tôi đã không thể làm được gì nữa; cả người tôi hoàn toàn mệt mỏi. Người chỉ huy thấy vậy và cho phép tôi nghỉ. Tôi ngồi xuống, nhưng vẫn còn có thể thấy họ đang thực hiện ca phẫu thuật.

     Tôi bỏ việc ở bệnh viện và quay về nhà. Tôi vẫn cảm thấy cực kỳ yếu ớt và bị sốt cao. Mẹ hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi chỉ trả lời mơ hồ, vì không dám tiết lộ việc này với bất kỳ ai.

     Nhưng nỗi đau không dừng lại ở đó. Một mặt, chỉ nghĩ tới ký ức đó thôi cũng thật kinh hoàng, chứ chưa nói đến kể nó ra. Tôi đã trực tiếp chứng kiến việc giết hại tàn khốc một con người, và trái tim tôi cực kỳ bứt rứt. Tôi cũng lo lắng rằng mình sẽ bị chính quyền truy ra và bị sát hại. Gánh nặng đó khiến tôi cực kỳ khốn khổ.

     Trong một thời gian dài, cảnh tượng trong chiếc xe ngày đó cứ diễn lại hết lần này lần khác trong óc tôi – cảnh một sinh mệnh giống như chúng ta bị cướp mất nội tạng khi đang còn sống, và nỗi đau và khiếp sợ kinh hoàng bên trong mắt anh ấy khi anh ấy nhìn tôi. Tâm tôi không thể chịu đựng được. Tôi cảm thấy mình phát điên, và thường xuyên cận kề bờ vực sụp đổ.

     Nhiều năm đã qua, nhưng ký ức đáng sợ đó vẫn không thể bị xóa đi. Trong suốt những năm đó, tôi không muốn động chạm tới nó và chủ động lẩn tránh. Bởi vì mỗi khi tôi nói tới, tôi lại không thể kiểm soát hoàn toàn bản thân.

     Khi truyền thông thế giới bắt đầu phơi bày việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ tù nhân lương tâm Pháp Luân Công tại Trung Quốc, tôi lập tức hiểu ra tất cả: Tất cả đều là sự thật, thu hoạch nội tạng cưỡng bức đã tồn tại trong hệ thống quân đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc từ rất lâu rồi. Chỉ là cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã cung cấp cho họ một nguồn nội tạng lớn hơn rất nhiều mà thôi.

Yi Ling ghi lại, Toronto 2019
Minh Nhật biên dịch

organ_harvesting1-640x400

TOÀN DÂN VIỆT NAM CẦN CHÚ Ý.

Cùng Bạn Đọc,

     Vừa nhận được tin này từ Một Người Bạn ở Mỹ gởi qua, Dã-Thảo xem xong không cần nghĩ ngợi, Thảo reblog ngay để gởi đến các Bạn trong và ngoài nước rõ hơn về tình trạng hiện tại của Việt Nam nước ta. Rất quan trọng, mời Bạn đọc.

Thân mến,

DTQT. 30/04/2019. 

11 CHUYỆN QUAN TRỌNG MÀ TOÀN DÂN VN CẦN CHÚ Ý !!!

(Không nên để tâm vào những chuyện khác, vì Cộng sản cố tình lèo lái dư luận cho mọi người tập trung vào những chuyện tào lao khác).

NHỮNG CHUYỆN ĐÃ VÀ ĐANG TIẾP TỤC XẢY RA TẠI VIỆT NAM:

1) HIỆN GIỜ ĐÃ CÓ 30 TRIỆU DÂN TRUNG QUỐC VÀO VN TRONG 28 NĂM QUA, HỌ CÒN ĐANG TIẾP TỤC VÀO 1 TRIỆU NGƯỜI MỖI THÁNG, VÌ CẢ 7 CỬA KHẨU ĐÃ MỞ, HỌ LÁI XE QUA THOẢI MÁI 24/24.

– Đảng CSVN cho Trung Quốc in tiền giả VN thoải mái, đã thu mua hết 50% đất đai nhà cửa tại VN. Người VN không có lòng tự tôn dân tộc, đã tiếp tay đứng tên cho người Trung Quốc. Nhất là người Hà nội vào TP. HCM mua hết những căn nhà mặt tiền.

2) CỘNG SẢN ĐÃ THAY BÁC SĨ TRUNG QUỐC VÀO NHIỀU BỆNH VIỆN TẠI VN, CHUẨN BỊ LẤY NỘI TẠNG DÂN VN.

– Sắp tới đây CS để cho Trung Quốc lấy nội tạng thoải mái, vì tụi nó bán cho TQ nội tạng con dân VN. 

– Người Việt chết tổng cộng 1,000 người mỗi ngày (700 là do ung thư + các bệnh khác + tai nạn). Báo Đảng đăng xảo chỉ có 1/3 thôi. Số này còn sẽ càng ngày càng tăng, vì đồ ăn có chất độc đem vào VN gấp 10 lần trong 3 năm vừa qua. Hiện giờ có 90% dân ngoài 4 khu miền trung đã bị ung thư phổi , vì phải hít vào khí độc của 4 Nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân.

3) DÂN TRUNG QUỐC ĐÃ THAY ĐỒ LÍNH CHẠY XE TRÀN LAN KHẮP HÀ NỘI RỒI.

– Trong lịch sử VN, chưa có thời đại nào mà như thời đại của Cộng Sản, giặc Trung Quốc đang tràn lang khắp lãnh thổ VN, nó sẽ giết mình, mà nhiều người thấy bình thường, nói không quan tâm , không phải chuyện của mình, để cho Bác và Đảng lo (Nó đã bán đứng dân tộc VN từ lâu rồi – 1990). Còn những người biết thì hèn nhác, không dám đi tuyên truyền cho Đồng bào mình biết. Đến lúc chuẩn bị chết rồi đó.

4) CỘNG SẢN NGHE THEO LỜI TRUNG QUỐC BẮT 10 TRIỆU THANH NIÊN VN TỪ 16-40 TUỔI VÀO QUÂN ĐỘI ĐỂ LÀM BIA ĐỞ ĐẠN CHO TQ MỘT KHI CHIẾN TRANH TẠI BIỂN ĐÔNG GIỮA MỸ-TRUNG BẮT ĐẦU.

– Trung Quốc sẽ dùng nước VN để đánh ra biển đông, nó đã đem súng đạn qua hết rồi. Ngoài kia Mỹ và 8 nước đồng minh sẽ pháo vào, thì nước VN sẽ trở thành bình địa.

– Bên trong đất liền, thì Trung Quốc sẽ kéo quân sang VN một khi chiến tranh biển đông bắt đầu giữa Mỹ-Trung. Lính TQ sẽ tấn công qua phía miền bắc. Đồng thời nó đã mua chuột Campuchia tấn công qua phía miền nam. Trong VN hiện giờ đả có 500,000 lính TQ tại 4 Đặc khu lớn (Vũng Án, Boxit Tây Nguyên, Formosa, và Bình Dương), trong này có 200,000 tử tội mà Tập Cận Bình thả hôm tháng 7, 2108 để qua tàn sát người VN. Đây là chưa kể số dân ở ngoài cũng có Lính TQ trá hình nữa nhe. Họ chỉ chờ lệnh để hành động trong ứng ngoại hợp…

5) TÌNH TRẠNG SÁN ĐÃ LAN KHẮP VN, THẬM CHÍ NGUỒN NƯỚC CŨNG CÓ SÁN.

– Tình báo Mỹ khám phá ra Vụ sán này là do Trung Quốc cố tình đem vào VN để diệt chủng người Việt. TQ lập rất nhiều nông trại bên Phi Châu, chích vào một loại virus đặc biệt này vào Heo, Gà, Vịt, Cá, Ếch…v…v… đã đem vào VN.

– Sán này không phải sán bình thường trong heo, vì nó không nằm trong ruột, mà đi khắp cơ thể (Có người bị nó lên tròng con mắt, có người bị sán nằm trên môi, trên mặt, trên bàn tay…v…v…). Ai bị sán này, nó sẽ đi khắp cơ thể, và cuối cùng lên não mà chết.

– Trung Quốc đã cho người ném heo bị sán vào rất nhiều sông ngòi tại VN, Thác Cam Ly tại Đà Lạt cũng bị..

– Có mấy vụ bắt heo có sán lợn, báo đăng cho vui thôi, vì sau khi đem chôn, dân Trung Quốc tại VN đào lên hết và đem bán lại các chợ đầu mối.

6) TRUNG QUỐC ĐEM CẢ NGÀN TẤN MA TUÝ VÀO VN ĐỂ HỦY HOẠI TUỔI TRẺ VN (THẬM CHÍ TRONG TRÀ SỮA RẤT HẠI ĐẾN NỘI TẠNG ).

– Báo đăng những vụ bắt ma túy chỉ là bình phong mà thôi, vì đằng sau đó dân TQ đưa tiền thì Công An cũng sẽ cho đem ra trở lại. Công An thậm chí đem ma túy bán cho mấy người trong trại tù.

– Cộng sản đã để cho TQ dựng lên một công ty ma túy ngoài Bắc và sản xuất tại VN. Nó chỉ đóng kịch đem ra ngoài Lào và Campuchia, rồi đem trở lại VN.

– Tai nạn trong tương lai sẽ nhiều hơn gấp bội, mọi người nghĩ sao khi 90% tài xế bị ngao đá ?

******

NHỮNG CHUYỆN SẼ XẢY RA SẮP TỚI ĐÂY :

1) ĐƯỜNG CAO TỐC BẮC-NAM (Cộng sản lường gạt mọi người vì đây là đường nối từ Trung Quốc sang nước VN).

– Thật ra đây là Đường nối từ Trung Quốc sang Việtnam, vì tất cả các đường cao tốc bên TQ đã nối qua các tỉnh phía bắc TQ đã xây xong từ lâu trong những năm qua.

-Cộng sản không cho ai đấu thầu hết, nó để cho TQ làm, vì đã bán nước VN cho họ. (TQ bắt đầu làm tháng 6 này).

– Trung Quốc dự định đem 300 triệu dân vào nước VN (Hiện giờ đã có 30 triệu dân TQ sống tại VN, họ di dân bằng đường du lịch trong 28 năm qua, mà Cộng sản đã gạt mọi người nói là TQ đi du lịch, du lịch nào mà tour 0 đồng vậy?) .

– TQ diện cớ xây đường cao tốc này là để nó đem lính trá hình vào VN một cách dễ dàng và nhanh chóng hơn…Mọi người cứ suy nghĩ đi, thí dụ nó đem 300 ngàn người vào tỉnh đầu tiên, trong đó chỉ có 1,000 người làm công nhân thật thôi. Họ sẽ cất nhà và ở lại VN luôn. Nó sẽ không đem cùng nhóm này đi tỉnh khác đâu, nó sẽ đem nhóm khác vào cho mỗi tỉnh.

– Nếu như ai còn nhớ chiến tranh 1979, khi TQ sang 7 tỉnh ngoài Bắc, nó đã tàn sát hết người và trâu bò trong vòng 1 tháng. Huống hồ chi mà nó khi có đường này thì nó sẽ giết sạch 90 triệu dân VN chỉ trong vòng 1 tháng mà thôi.

2) BA ĐẶC KHU CHIẾN LƯỢC QUAN TRỌNG : VÂN ĐỒN (Miền bắc), BẮC VÂN PHONG (Miền Trung), VÀ PHÚ QUỐC (Miền nam)..

– Đây là những đặc khu mà mọi người biếu tình ngày 10 tháng 6.. Cộng sản sẽ âm thầm giao cho Trung Quốc tháng 5, 2019.

– Tại sao TQ chọn 3 hòn đảo này? để nó cô lập cả 3 miền nước VN , không cho quân đội tiếp ứng nhau được.

– 3 khu chiến lược quan trọng của đất nước, nếu để nó đóng giữ trong đây thì nó sẽ chiếm nước VN chỉ trong 3 ngày như báo Đảng đã đăng.

3) CÔNG NGHỆ 5G CỦA HUAWEI VÀO VN.

– Tất cả những thông tin về bạn, tài khoảng ngân hàng, và đặc biệt các tin nhắn hay nói chuyện qua điện thoại điều bị chuyển về máy chủ bên Trung Quốc, có người Việt nghe hết.

4) CAMERA GIÁM SÁT MỌI NGƯỜI 2020 (Nguy hiểm nhất).

– Trung Quốc sẽ gắn 1,7 Triệu camera trên toàn lãnh thổ VN vào 2020, và dùng hệ thống tín điểm…Một camera bằng 5 người Công An theo dõi mình 24/24. Giống hệ thống camera như trong siêu thị vậy, tức nhiên bạn đi đâu làm gì nó biết hết. Lúc này mà phá hủy vài chục cái cũng không xong, vì camera như mạng nhện, họ cũng sẽ thấy người nào làm. Việtnam không khác gì là một nhà tù lớn !

5) GIÀN KHOAN TRUNG QUỐC.

– Đã vào biển VN ngày 10 tháng 4 để lấy mỏ Cá voi xanh và mỏ Cá Rồng đỏ. Hai mỏ này có giá trị 10 tỷ Mỹ kim.

******

ĐOÀN KẾT LẠI VÙNG LÊN, KHI TAY CHÂN CHƯA BỊ TRÓI, HAY ĐỢI LÚC 2-3 THẰNG TQ BẮT TRÓI 1 NGƯỜI VN (GIỐNG NHƯ NÓ ĐÃ LÀM BÊN TÂY TẠNG), RỒI MỚI GIÃY GIỤA THÌ CHỈ CÓ CHẾT MÀ THÔI !

(Mọi người hãy dùng điện thoại chụp lại tin nóng này và gửi đến cho mọi người trong nước VN biết gấp, vì nước VN rất nguy kịch, không còn thời gian nữa đâu. (Chụp 2 phần rời ra mới đọc được ). 80% dân VN trong nước bị bưng bít thông tin, đa số không biết lên mạng hoặc không có tài khoản Facebook.)

Diễn Đàn Phụng Sự Xã Hội.

bản đồ Việt Nam hiện nay

CÁI GÌ CỦA NGỤY TÔI CŨNG THÍCH CẢ.

Cùng Bạn Đọc,

     Nhận được email của Anh Longkangaroo, thấy có bức thư của một cựu bộ đội cụ Hồ gởi Nguyễn Bá Chổi, thư cũng lâu rồi nhưng Dã-Thảo nghĩ là nhân dịp chỉ còn một ngày nữa là đến 30/04 rồi nên DT đưa lên trang nhà để chia xẻ cùng Bạn Đọc những suy nghĩ của những người bộ đội miền bắc. Dân trong nước bây giờ chắc ai cũng muốn dẹp bỏ chế độ cộng sản để Việt Nam được tự do thực sự chứ không cứ nói một đàng làm một nẻo như bọn cộng sản độc ác dã man đã làm từ hơn bốn mươi năm nay. Dã-Thảo chỉ là một người đàn bà già 75 tuổi rồi, không còn làm được việc gì nữa, chỉ có thể ngồi gõ đôi câu lên mạng cầu xin giới trẻ thức tỉnh giữ nước nhà đừng để bọn cộng sản đè đầu cởi cổ mãi thì làm sao theo kịp thế giới văn minh bên ngoài. Không biết tôi có nên gởi lời nhắn đến các ông cộng sản Việt Nam hãy thương lấy dân mình giúp dân thoát khỏi cảnh nghèo đói. Tôi khuyên các ông to bà lớn cầm đầu ở trên, bỏ cộng sản đi để nước giàu dân mạnh, thoát khỏi cảnh thê lương ngày nay. Quả báo nhãn tiền xảy ra hàng ngày, các ông bà cũng thấy rõ rồi đó, đâu cần ai phải nhắc nhở làm gì! Các ông ngồi trên dẹp bỏ cộng sản đi.

     Cảm ơn Anh Longkangaroo và Dân Làm Báo cho phép Dã-Thảo reblog bức thư dưới đây, mời Bạn Đọc,

Thân mến, 

DTQT. 28/04/2019.

 

Cái gì của Ngụy tôi cũng thích cả-

Sài Gòn năm thứ 39 ngày Giải phóng Miền Bắc

     (Danlambao) – Nguyễn Bá Chổi vừa nhận được lá thư dưới đây của một cựu bộ đội cụ Hồ. Nhận thấy nội dung liên quan đến “đại thắng mùa xuân” mà “đảng ta” đang chuẩn bị ăn mừng ngày kỷ niệm lần thứ 39,

     Chổi xin cho đăng lại nơi đây sau khi được sự đồng ý của tác giả bức thư với điều kiện dấu tên. Tiện thể, người nhận xin gửi nơi đây lời cám ơn đến anh cựu “giải phóng quân” Kách Mạng đã chia sẻ tâm sự phản tỉnh với cựu thù.

Anh Chổi,
     Trước hết tôi xin thú thật, nhờ đọc những bài viết của anh suốt mấy năm nay, tôi biết được
anh từng là một người lính trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trước 30 tháng Tư 1975, và tuổi anh với tôi cũng xêm xêm nhau. Tôi viết “xêm xêm” theo kiểu nói người Miền Nam các anh hay dùng để anh hay rằng tôi, một bộ đội cụ Hồ thập thành trước kia nay đã tự giác tự nguyện tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trên con đường Ngụy-quân hóa và Mỹ-cút hóa. 

Ngụy quân hóa vì cái gì của Ngụy tôi cũng thích, như nhạc Ngụy, sách Ngụy, nói chung là thượng vàng hạ cám gì của Ngụy đều… hiện đại.

     Mỹ- cút hóa là con cháu tôi bây giờ học tiếng Mỹ thay vì tiếng Nga, như đảng đã bái bai Kinh Tế Tập Trung đói meo chạy theo Kinh Tế Thị Trường béo bở, bỏ đồng Rúp ông Liên Xô để úp mặt vào đồng Đô “đế quốc” Mỹ; còn đồng Hồ thì khỏi nói, như anh thấy tướng Phạm Quý Ngọ vừa rồi nhận hối lộ do Dương Chí Dũng giao nạp tới 1 triệu 510 ngàn đồng Đô, chứ đồng Hồ thì phải vận dụng cơ man nào là bao bố. 

     Mỹ-cút hóa vì con gái rượu của Thủ tướng Dũng thiếu gì con trai của các nhà lão thành Cách Mạng gạ gẩm cưa kéo mà cứ một hai “em chả, em chả”, cứ nằng nặc đòi lấy bằng được thằng con Ngụy đã cút theo Mỹ ngày Mỹ cút;

     Mỹ- cút hóa đến nỗi mấy đứa cháu tôi bây giờ mừng sinh nhật cũng hát bài Hép Pi Bớt Đê (Happy Birth Day), hể mở miệng là Ô Kê Ô Gà! Ra phố thì cứ đòi uống Cô Ca, ăn thì Mạc Đá Nồ (McDonald), Bơ Gơ Kinh (Burger King), Ken Tơ Ky Phờ Rai chích Cần (Kentucky Fried Chicken)… con quan CS chỉ toàn muốn du học Mỹ Tư Bản… đó Anh.

     Chả dấu gì Anh, sau khi thống nhất đất nước, tôi khoái Miền Nam của anh quá xá rồi xin chọn nơi này làm quê hương luôn đó anh.

     Xin anh đừng buồn hay thấy bị xúc phạm khi tôi dùng chữ “Ngụy” trong thư này, lý do giản đơn là, một phần do quen mồm quen mép, một phần khác quan trọng hơn là, nhờ ở lại Miền Nam, sống giữa đồng bào Miền Nam mà tôi đã chuyển biến từ sai lầm đáng tiếc căm thù khinh bỉ Ngụy thành khoái Ngụy, bái phục văn hóa “đồi trụy” Ngụy, và nhất là Quân đội Miền Nam các anh có anh hùng Ngụy Văn Thà, trong khi Thủ tướng Miền Bắc của chúng tôi tự cho mình là chân chính lại ký công hàm bán nước, dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Tàu cộng, mà bây giờ nhờ đọc qua loạt bài Những sự thật không thể chối bỏ của Đặng Chí Hùng kèm theo những hình ảnh tư liệu dẫn chứng, tôi mới biết được thực sự ai ngụy ai ngay, nhưng đây không phải là nội dung tôi muốn đề cập đến trong thư này.

     Thưa anh Chổi, điều tôi muốn đề cập với anh hôm nay là cám ơn các anh đã…thua cuộc chiến tranh mà trước kia chúng tôi hăm hở gọi là “giải phóng Miền Nam”.

     Thực tế cho thấy đó là “giải phóng Miền Bắc”. Nói thế nghe ra là ”phản động”, nhưng thực chất là vậy. Nếu bác Hồ từng nói “Nước Việt nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn song chân lý ấy không bao giờ thay đổi” – cứ cho bác Hồ nói đúng đi, mặc dầu theo sách giáo khoa Cách mạng dạy thì Việt Nam ta không chỉ có một mà có tới 53 dân tộc (trong Nam các anh gọi là 53 sắc tộc, xem ra đúng hơn), thì ta cũng có thể nói, nhờ chiếm được Miền Nam mà Miền Bắc được giải phóng, sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy nay đã hiển nhiên không thể chối cãi.

     Thực tế đó là gì? Cũng giản đơn và dễ dàng như tòa án Hải Phòng xử phạt tù anh em Đoàn Văn Vươn là nạn nhân, và phạt tù treo đám thủ phạm tép riu, còn đám đầu sỏ chủ mưu thì hoàn toàn vô can, trong vụ cưỡng chế tài sản nhân dân mà chính Thủ tướng kết luận “hoàn toàn trái pháp luật”.

     Nếu các anh không thua cuộc chiến thì bộ đội cụ Hồ chúng tôi đâu có thu được hàng tỷ khối chiến lợi phẩm mang về làm náo nức nhân dân Miền Bắc, trong đó có cậu bé 13 tuổi quê hương Xô Viết Nghệ Tĩnh sau này là nhà báo Huy Đức ghi lại:

     “Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn: Mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe; Cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra; Con búp bê nhựa – biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe – buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn. 

     Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh… được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ chúng tôi biết một thế giới văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dày [1], Thép Đã Tôi Thế Đấy [2]… Những chiếc máy Akai, radio cassettes, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có “đêm Trường Sơn nhớ Bác”.

     Có một miền Nam không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.” (Bên Thắng Cuộc).

     Còn chính bộ đội cụ Hồ như chiến sĩ gái Dương Thu Hương háo hức bao nhiêu trên đường giải phóng Miền Nam thì sau 30/4/75, khi vào đến Sài Gòn đã… Ta thử đọc trích đoạn cuộc trao đổi giữa cô với nhà báo Đinh Quang Anh Thái (*)

– Đinh Quang Anh Thái: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trồ trước sự trù phú vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?

– Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc. 

     Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc.

     Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette.

     Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta muốn.

     Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải. ”

     Rồi chuyện ông bác sĩ bộ đội cụ Hồ mà anh gặp tại nhà người bạn chiến hữu của anh ở Tân Định ngay sau khi mới giải phóng Sài Gòn trông như người ngoài hành tinh mới đến, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, bảo “có vào đây mới biết đồng bào Miền Bắc ngoài đó quá khốn khổ.

     Anh Chổi ơi, vài mẩu chuyện trên đây là của vài ba cá nhân lẻ tẻ nhưng là đại diện cho tâm trạng chung của tuyệt đại bộ phận đoàn quân “đại thắng mùa xuân” ngay sau khi mèo mù vớ được cá rán Miền Nam đó anh. Bây giờ xin tạm thôi những mẩu chuyện cá nhân để nhìn vào tổng thể sờ sờ trước mắt.

     Giá như ngày đó Mỹ không chịu cút, Ngụy không chịu nhào và các anh cứ tiếp tục giữ vững Miền Nam với chế độ Tư Bản một mình thì chúng tôi, tức Miền Bắc, cứ vẫn xếp hàng cả ngày và chỉ được tiêu chuẩn “mỗi năm ba tấc vải thô, lấy gì che kín cụ Hồ em ơi”,

     Ba Ếch cứ tiếp tục trốn chui trốn nhủi trong rừng tràm U Minh, đêm du kích ngày chích mông, chứ làm gì có nhà thờ họ hoành tráng lừng lựng giữa Rạch Giá như bây giờ.

     Nói chung không nhờ Miền Nam các anh thua thì làm gì chúng tôi được nếm mùi bã Tư bản để được như ngày nay. Không nhờ các anh bỏ của chạy lấy người thì của đâu cho Cách Mạng lấy làm giàu như bây giờ. Không nhờ các anh thua cuộc thì ngày nay chắc chắn Miền Bắc chúng tôi còn tệ hơn nước anh em XHCN Bắc Triều Tiên của cậu Giun Kim Ủn bây giờ.

     Nói túm lại, kỷ niệm ngày 30 tháng Tư 75 là để mừng cho Miền Bắc chúng tôi được giải phóng, chứ Miền Nam các anh thì bị một vố phỏng giai… nhớ đời này qua đời khác. ở đời này, anh còn lạ gì, khốn nạn của người này có khi là hạnh phúc của người kia. Thôi thì Miền Nam các anh đã hưởng lâu rồi, nhiều rồi, nhường cho đồng bào Miền Bắc chúng tôi được giải phóng một ti, cho công bằng.
     Cảm ơn anh đã đọc hết thư này của một người cựu thù cùng máu đỏ da vàng, cùng quê hương “ông bác” mà ngày nay mỗi lần nghe nhắc đến là tôi muốn độn thổ vì xấu hổ.

Trân trọng chào Anh,

Một cựu bộ đội cụ Hồ trong đoàn “giải phóng quân” 1975.

TB. Tôi bị “Ngụy hóa” đến nỗi văn phòng của tôi cũng bị… Chổi hóa luôn!

Sài Gòn năm thứ 39 ngày Giải phóng Miền Bắc.

b5530-vie25cc25a325cc2582t2bnam2bco25cc25a325cc2582ng2bhoa25cc2580-vnch-danlambao

CHÁO TÓC…

Cùng Bạn Đọc,

     Câu chuyện thương tâm Dã-Thảo nhận được của Chị Bạn ở Mỹ gởi qua email. “Cháo Tóc” do Tường Lam thuật. Xin phép tác giả Tường Lam cho DT reblog vào trang nhà để share cùng các Bạn của mình. Chuyện được trích từ trong tập truyện “Đêm Lạc Đạo” của nhà văn Tường Lam, đã được nhiều website reblog và vì xúc động khi đọc nên DT mời các Bạn cùng xem. Cảm ơn Chị Bạn và tác giả Tường Lam. Hình dưới DT đưa xuống từ Duc H. Vu’s Blog.

Thân mến,

DTQT. 25/04/2019. 

tuổi trẻ VN quyết vùng lên

CHÁO TÓC …

Tường Lam

      Trên hai mươi năm rồi còn gì! Thế mà tôi không bao giờ quên nổi kinh hoàng xảy ra nửa khuya hôm đó…

     Cả gia đình đang yên giấc, bỗng nghe tiếng xe hơi từ lộ chính chạy vào, thắng gắp trước cửa nhà, nhiều tiếng chân người nhảy xuống, sau đó tiếng đập cửa mạnh và dồn dập. Có tiếng quát lớn:

– Chủ nhà mở cửa!!! Công an huyện cần làm việc.

     Nhạc gia tôi tuổi ngoài thất tuần, hai tay rung rung nâng cây song hòng, cửa mở, năm tên công an bước nhanh vào với bốn khẩu A.K. cầm tay, tên đứng đầu với khẩu K. 54 bên hông hất hàm hỏi lớn:

– Tên Ánh có ở nhà không?

Từ buồng ngủ bước ra, tôi trả lời:

– Tôi có mặt đây!

– Mời anh lên xe về công an huyện, chúng tôi cần làm việc với anh.

     Quơ vội cái bồng bột, trong đó vài bộ áo quần, thuốc uống, dầu xanh, chén muỗng, đũa, kem và bàn chải đánh răng…

     Tôi bước lên và ngồi xuống sàn, xe lao vút đi và chỉ nhìn thấy nhạc gia tôi hom hem bưng cây đèn dầu lửa, hai đứa con trai tôi ôm chân mẹ và nhà tôi vội đưa tay lên lau nước mắt. Công an đẩy tôi vào phòng giam chấn song sắt, ngọn đèn vàng mờ trên trần, đóng mạnh khung cửa sắt và khóa lại.

     Căn phòng vuông vức, độ bốn thước nhốt mỗi mình tôi. Thu mình vào góc phòng, nằm xuống nền xi-măng, đầu gối lên bồng bột, trăm ngàn dấu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu, tôi chịu thua, không hiểu tại sao mình bị bắt, khẩn cấp giữa đêm khuya. Thân phận người lính chế độ cũ bị cộng sản ngược đãi còn thua một con vật. Mua một con chó để làm mồi nhậu, ngã giá xong mới bắt con mồi dẫn đi, còn chúng tôi vui buồn gì công an muốn bắt chỉ mang còng đến bắt thôi!

     Từ nhà tù lớn cho toàn dân miền Nam, những ngày lễ lớn, kỷ niệm chiến thắng, sinh nhật lãnh tụ, họ đem cất chúng tôi vào phòng giam- nhà tù nhỏ. Trước khi thiếp đi, tôi còn nghe rõ tiếng hô dõng dạc:

– Tất cả vào hàng! Phắt…Tư lịnh đến! Khai quân hiệu…Bế quân hiệu!

     Và giờ nầy, bên kia nửa vòng trái đất là ban ngày, các cấp lảnh đạo chỉ huy của tôi chắc đang rót những chai rượu đắt tiền vào ly cạn, bên tiếng nhạc lời ca! mỉm cười vui sướng vì cả gia đình an toàn lên máy bay với hành lý là những va li đầy vàng, đô la và vật dụng đắt tiền… Ai công hầu ai khanh tướng, giờ mình ta đau thương.

     Giấc ngủ chập chờn kéo dài được bao lâu không biết, tôi choàng ngồi dậy khi nghe tiếng người quát lớn:

– Anh kia, lên làm việc.

Tôi bị dẫn đi theo một hành lang ngắn, bước vào phòng có bảng ghi trên khung cửa: “Phòng Chấp Pháp”. Vừa ra lịnh ngồi xuống ghế, tên Thượng úy công an hất hàm hỏi tôi.

– Anh mang túi gì đó?

– Quần áo lao động, thuốc uống và đồ vệ sinh cá nhân.

– Bộ anh biết sắp bị bắt sao mà chuẩn bị kỹ càng thế?

     Tôi cười héo hắt:

– Dạ! trong năm, nhiều lần bị tập trung nên sẵn sàng như vậy. Anh em chế độ cũ chúng tôi ai cũng có cùng tâm trạng như thế!

     Bật lửa đốt thuốc, ngửa mặt nhả khói lên trần nhà, tên Thượng úy hỏi tôi:
– Anh biết anh bị bắt về tội gì không?

Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn:

– Thật tình tôi vô cùng ngạc nhiên, tại sao công an huyện lại bắt tôi?

Tên hỏi cung mặt hầm hầm, xô ghế đứng phắt dậy, đập tay mạnh xuống bàn:
– Anh đừng đóng kịch nữa! Anh và tên Phong đã giết đồng chí Mười Thụ! Bắt được tên Phong hắn khai anh là đồng lõa của hắn. Đã đi cải tạo, anh biết rõ đường lối khoan hồng của đảng. Anh thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.

     Tôi không nao núng:

– Cả tuần nay tôi không rời khỏi nhà, tôi đâu biết ông Mười Thụ là ai? Tôi có thù oán gì đến đỗi phải giết ông Mười Thụ! Xin cán bộ cho tôi gặp anh Phong để đối chất.

– Được rồi! Có bằng chứng rõ ràng, anh đừng trách chúng tôi nặng tay với anh nhé!

     Tôi bị biệt giam suốt một tuần ở Công an huyện, không được thăm nuôi và tiếp xúc với bất cứ ai. Mỗi đêm công an đánh thức tôi dậy, đi làm việc, hỏi cung, cật vấn đủ điều. Tôi khai quen biết anh Phong ở trại cải tạo Xuyên Mộc thuộc tỉnh Đồng Nai do Phong còn độc thân, ba Phong bị đau bao tử nặng nên gửi đồ thăm nuôi nhờ vợ tôi mang giùm vào trại trao đồ tiếp tế cho Phong. Chúng tôi quen biết nhau như thế. Trước năm 75 Phong là sĩ quan biệt kích dù, còn tôi phục vụ ở tiểu khu không hề quen biết nhau. Thỉnh thoảng đi chợ Phong có chạy lên thăm tôi, chúng tôi có nhậu với nhau đôi lần. Cách đây một tháng Phong cho biết sắp đi xa, làm nghề bốc vác đã làm Phong khạc ra máu.

     Tôi làm tờ khai trên mười lần và lần nào tôi cũng không quên câu kết:

– Nếu sau nầy cách mạng khám phá ra tôi gian dối hoặc đồng lõa trong vụ giết ông Mười Thụ tôi xin chịu tử hình.

     Họ thả tôi về và thông báo từ nay tôi không được rời khỏi nhà bất cứ ngày đêm, khi công an cần làm việc tôi phải có mặt ngay, họ bắt tôi ký tên và lăn tay.

     Sau đó người biết chuyện tường thuật vụ án lại cho tôi biết: Mười Thụ, trưởng ban tổ chức Tỉnh Ủy, du học liên xô, đỗ bằng tiến sĩ, học vị mà một giáo sư tên tuổi phát biểu: “Chỉ cần dắt một con trâu sang Liên xô, hai năm sau chúng ta sẽ dắt về một Phó tiến sĩ”.

     Mười Thụ được chánh quyền cấp cho một ngôi nhà nền đúc tới ngực, tịch thu của gia đình địa chủ. Đêm xẩy ra án mạng, Mười Thụ ở nhà một mình, hung thủ đâm và rọc bụng, ruột gan Mười Thụ tuôn ra đất, đầu Mười Thụ bị xởn một mớ tóc, hung thủ đào dưới góc cột lấy của cải vàng bạc nhiều lắm.

     Công an tỉnh phối hợp với công an huyện nghiên cứu điều tra hiện trường. Họ khám xét chuồng trâu, Phong biệt tích, đặc biệt trên bàn thờ ba Phong, ảnh đã được mang đi, một dĩa đựng mảng tóc của Mười Thụ và trên lư hương bằng lon sữa bò, dấu tro nhang đốt còn mới tinh. Công an tỉnh kết luận thủ phạm giết Mười Thụ là Phong tên biệt kích ác ôn, mang nhiều nợ máu với cách mạng.

     Lệnh truy nã kèm theo ảnh của Phong được thông báo toàn quốc. Có kẻ xấu miệng nói rằng: “Sở dĩ công an truy nã thủ phạm khẩn trương như vậy, một phần vì Mười Thụ Phó bí thư Tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức đảng… Nhưng phần tối quan trọng là hung thủ đã đào thóat và mang đi một ô rất lớn chứa nhiều nữ trang gồm: vàng, cẩm thạch, kim cương.. đọc xong biên bản dàn Tỉnh ủy có nhiều đồng chí chảy nước bọt”.

     Thời gian qua đi, vụ án Mười Thụ cũng đi vào lãng quên vì người dânchạy ăn từng bữa toát mồ hôi” còn thời gian rảnh rỗi đâu mà nghĩ với ngợi.

     Đầu năm 91, tôi lên công an huyện chứng hồ sơ cho cả gia đình đi diện H.O. sang Hoa kỳ. Sau khi trao xấp hồ sơ ký xong, chánh văn phòng công an huyện nói với tôi:

– Sau nầy phá được án đồng chí Mười Thụ, nếu anh có dính líu, nhà nước ta sẽ bảo Mỹ dẫn độ anh về đây để truy tố anh ra tòa án nhân dân, anh liệu hồn đấy!

     Tôi cúi nhìn xuống chân mình để dấu nụ cười, ngước lên nhìn tên cán ngố tôi trả lời từ tốn:

– Thưa cán bộ, trong trại cải tạo chúng tôi học thuộc nằm lòng:

     “Với sức mạnh của ba dòng thác cách mạng, đảng và nhà nước ta là lương tri của loài người, chủ nghĩa Mac-Lê bách chiến bách thắng, sẽ giải phóng luôn cả nước Mỹ, sẽ đưa thế giới đến đại đồng. Đưa gia đình sang Mỹ, tôi sẽ cố gắng lo cho con cái học hành đỗ đạt. Nếu nước Mỹ chưa được cách mạng giải phóng, tôi sẽ dẫn con cái tôi về xây dựng Xã Hội chủ nghĩa ưu việt”.

     Tên công an chánh văn phòng tỏ vẻ hài lòng, tươi cười bắt tay tôi. Ôm mớ hồ sơ ra tới cổng, khát nước, khô môi, tôi cố đánh lưỡi phun một mớ nước bọt xuống đất.

– Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở Hoa kỳ!

 

     Thời gian trôi đi, đúng là bóng câu qua cửa sổ, gia đình tôi sang Mỹ mới đó đã mười bốn năm rồi. Chuyện ở Mỹ là chuyện dài, biết rồi, khổ quá nói mãi. Vậy tôi không còn ca bài ca con cá sống vì nước nữa đâu.

     Chiều thứ bảy, mang tờ báo mới ra ngồi băng cây trước nhà, mặt trời ngả về tây, thế đất cao gió mát, hoa tulip nở rộ, đứa con gái mang ra cho tôi ly cam vắt, tôi đọc báo khi chiều xuống chầm chậm êm đềm. Một chiếc taxi màu vàng đỗ trước nhà, người đàn ông tay xách va li bước xuống, tay vẫy, cười tươi mừng rỡ với tôi:

– Đại ca khỏe không?

     Tôi gỡ kiếng, nheo mắt nhìn, chợt la lớn:

– Ồ! Phong đó hả? Trời ơi ngọn gió nào đưa Phong đến đây?

     Tôi bước ra, Phong đặt va li xuống đất, chạy đến ôm tôi:

– Mừng gặp lại anh! Hai mươi mấy năm rồi còn gì!

     Chúng tôi vào nhà, tôi nêu thắc mắc:

– Sao chú biết anh ở Tiểu Bang nầy, tìm đến hay vậy?

     Phong vỗ nhẹ vào vai tôi:

– Tháng rồi anh có lên Seattle ra mắt sách phải không? Bạn em có dự và mua gởi cho em. Ngạc nhiên và vui mừng vô cùng khi thấy hình và địa chỉ của anh in sau bìa sách, Em ở thành phố Buffalo Tiểu Bang New York, đến thăm anh chị không báo trước, tạo bất ngờ để anh chị ngạc nhiên chơi.

     Nhà tôi từ sau bếp bước ra ngạc nhiên và hân hoan chào Phong. Tắm xong, tôi và Phong ngồi vào bàn ăn.

     Dĩa thịt gà xé phay trộn bắp chuối và tô cháo bốc khói thơm lừng. Nhà tôi cầm chén định múc cháo, Phong ngăn lại và nói:

– Cám ơn chị! Em chỉ ăn gỏi và uống bia, từ ngày ba em mất, em không bao giờ ăn cháo nhất là cháo có nêm tiêu.

     Hốp một ngụm bia, Phong tiếp:

– Hôm nay, hai anh chị là người thân duy nhứt, em kể tình cảnh đau thương của gia đình em.

     Em là cháu ngoại của Ông Hội Đồng Cang, má em mất sớm, ba em cai quản của hương quả gồm: một nhà năm gian to, nền đúc tới ngực và mấy chục mẫu vườn ruộng. Sau năm 75 Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam, em đi tù cải tạo, chánh quyền địa phương tịch thu hết đất đai, ba em chỉ còn ngôi nhà.

     Ba năm sau, họ đuổi ba em ra mình không vì hai tội: gia đình địa chủ bốc lột; con trai là sĩ quan biệt kích dù ác ôn, gây nhiều tổn thất và nợ máu với quân giải phóng.

     Nhà họ cấp cho Mười Thụ, Phó bí thư Tỉnh ủy, kiêm trưởng ban tổ chức đảng. Ông nội Mười Thụ là phu xe kéo cho ông ngoại em. Sau nhiều lần van xin ba em được cho lại cái chuồng trâu cột mù u ngoài mé ruộng, cách nhà thờ giòng họ ba trăm thước…Ba em đã lớn tuổi sức khỏe yếu kém và sống trong nghèo túng. Ngày nọ nhận được thơ em từ trại cải tạo Xuyên Mộc gởi về xin tiếp tế đồ ăn và thuốc uống.

     Thương con, đường cùng liều mạng nửa đêm khoét vách vào nhà Mười Thụ chiếm đoạt, định vào đào dưới chân cột trước bàn thờ lấy đi ô vàng, cẩm thạch, hột xoàn… gồm của cải giòng họ và đồ sính lễ của mẹ em. Hành động của ba em giữa đêm khuya cũng như Doctor Jivago của văn hào Boris Pasternak bò ra cưa hàng rào cây nhà ông nội để lấy củi đun nước sôi đỡ đẻ cho vợ mình, nếu vệ binh phát hiện sẽ bắn chết vì tội: “Tôi ăn cắp của tôi”

     Ngoài dự đoán của ba tôi, Mười Thụ cuối tuần mới về, ở nhà chỉ có vợ hắn và ba đứa con nhỏ. Nhưng khi ba tôi luồn vào, vừa định đứng dậy thì một họng súng AK.54 lạnh ngắt dí vào màng tang và ánh đèn pin chiếu vào mặt. Mười Thụ trói ba tôi, bảo đi lại bàn tròn và ngồi xuống ghế, hai tay bị thúc ké sau lưng. Mười Thụ nhai từng tiếng:

– Mày khoét vách vào nhà tao (sic) định làm gì?

– Thưa ông Mười, khổ quá không có tiền định vào nhà xin lại bộ lư đồng, đem bán có chút đỉnh đi thăm nuôi con.

     Mười Thụ nghiến răng:

– Thăm cái thằng biệt kích ác ôn đó phải không? Cái ngữ đó sẽ chết rục xương trong tù, không có ngày về đâu. Thứ quân đầy nợ máu phản cách mạng. Quay ra sau, Mười Thụ ra lịnh cho vợ, đang ngạc nhiên đứng nhìn ba tôi bị trói:

– Bà nấu cho tôi tô cháo nêm hành và quậy hột gà vào nhanh lên.

     Mười Thụ hằn hộc chỉ vào mặt và chửi ba tôi là thứ xấu xa, bóc lột nhân dân lao động, ngồi nhà mát ăn bát vàng, lười lao động, gặp khó khăn chỉ biết ăn trộm mà thôi! Lũ người chúng bay chỉ sống chật đất. Vợ Mười Thụ bưng tô cháo bốc khói lên, Mười Thụ bảo đâm tiêu thêm vào và mang ra cho y cái kéo. Mười Thụ chồm qua bàn, dùng kéo xởn một nắm tóc trên đầu ba tôi và cắt từng đoạn ngắn, dùng muỗng trộn lên đều cho tóc hoà trong cháo. Nhìn thẳng vào mặt ba tôi, Mười Thụ nói:

– Tao cho mày chọn: Một, tao giao mày cho công an với tội danh đêm khuya mày định vào nhà ám sát tao. Hai, mày ăn hết tô cháo nầy tao sẽ thả mày và không cho ai biết về việc trộm đạo của mày cả.

     Ba tôi suy nghĩ thật lâu, nhục nhã vì bị xởn đầu, nếu biết mình ăn trộm thì tội cho giòng họ lắm! Ba tôi quyết định ăn tô cháo. Mười Thụ cởi trói cho ba tôi với nụ cười nham hiểm trên môi. Ăn xong tô cháo, Mười Thụ mở cửa cho ba tôi ra về. Trời vừa sáng hôm sau ba tôi cạo đầu.

     Phong ngừng kể, đưa tay lên lau nước mắt, vợ chồng tôi ngồi lặng thinh, không tìm được lời nào chia xẻ cùng Phong. Uống một hơi cạn lon bia, Phong tiếp tục kể:

– Tuần lễ sau, ba tôi ngã bịnh, sốt cao và trong bao tử như có hằng vạn con kiến lửa đang cắn, bụng đói, ăn vào càng đau thêm. Thuốc nam, thuốc gia truyền, xuyên tâm liên đã làm ba tôi kiệt sức.

– Đau quằn quại và túng thiếu trăm bề, vay mượn những tá điền cũ. Lần nào thăm nuôi ba tôi cũng cố gắng gởi đồ tiếp tế nhờ chị mang lên trại giùm.

– Ngày tôi được thả, ba tôi như bộ xương khô, hai hố mắt sâu quắm. Tôi vay tiền chở ba tôi đi bịnh viện, soi X. quang. Bác sĩ cho biết toàn thể mặt dạ dày bị nhiều cọng tóc đâm vào bưng mủ thành ghẻ như vỏ mít. Mấy năm nay ba tôi đau đớn vô cùng, suốt ngày đêm chỉ ăn cháo loãng cầm hơi.

– Một buổi chiều, mặt trời vừa lặn, tôi đang đốt đèn, giọng khào khào ba tôi bảo tôi ngồi xuống chiếc giường tre, ra dấu đỡ ông ngồi dậy, thều thào, ông nói:

– Con phải trả thù cho ba!

     Sau khi kể hết đầu đuôi câu chuyện bị Mười Thụ bắt ăn hết tô cháo và nói rõ cây cột bên trái sát bàn thờ nhìn ra sân có chôn một ô lớn vòng vàng, cẩm thạch, kim cương…Nói xong ba tôi mệt lắm, chồm ra mép giường ói một vũng máu và tắt thở trên tay tôi.

– Chôn cất ba tôi xong, mộ nằm trên nền chuồng trâu, tôi ra chợ huyện vào kho lúa xin một chân bốc vác. Thỉnh thoảng về thăm nhà, đốt nhang trên mộ cho ba tôi.

– Vợ chồng Mười Thụ than phiền nhà tôi thường vắng nhà, phía sau ruộng không có người nên kẻ gian thường dùng chài lưới bắt nhiều cá vồ.

     Lần nào về thăm nhà tôi đều mua bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ, đồng thời tôi kiếm chuyện lân la để biết đường đi nước bước của Mười Thụ. Tình cờ được vợ Mười Thụ cho biết ngày mùng hai, y thị và mấy đứa nhỏ về đám giỗ bên ngoại, ba bữa mới về. Mười Thụ về giữ nhà một mình. Khuya hôm đó, sau khi vợ con Mười Thụ xuống đò đi rồi, Phong lên gõ cửa nói lớn cho Mười Thụ biết đã bắt được hai thằng chài trộm cá vồ, đang cột chúng ngoài gốc so đũa dưới triền ruộng.

     Tiếng Mười Thụ hưng phấn từ trong nhà vọng ra:

– Tụi bây kể như chết mẹ với tao rồi!

     Mười Thụ tay bưng đèn dầu, tay xô cánh cửa cái vừa mở. Nhanh như sóc, tôi thọt cây mác vào bụng dưới Mười Thụ, dùng hết sức bình sanh hai tay câu cây mác, Mười Thụ hỏng giò, bụng xé một đường dài, ruột gan tuôn hết ra ngoài. Sau khi kêu được mấy tiếng hộc…hộc…hộc như con heo bị thọc huyết. Tôi đạp Mười Thụ té xuống và đâm tiếp mấy nhát vào tim, máu ra lai láng thành vũng dưới nền nhà. Xong đời một tên cộng sản gian ác, tập kết mang về từ mạn ngược, trung du … Bắc Việt, lối giết người dai dẳng, đau đớn, tàn bạo mà hung thủ chẳng tội tình gì!

     Tôi xởn một mớ tóc Mười Thụ bỏ vào túi quần, đào lấy ra từ chân cột một ô vàng nặng gồm nhiều lượng vàng… dây chuyền, kiềng, nhiều vòng đeo tay nạm cẩm thạch và kim cương. Tôi chạy nhanh về nhà để mớ tóc Mười Thụ vào trong dĩa, đặt trên bàn thờ ba tôi, đốt nhang và khấn vái:

– Thưa ba, con đã trả được thù cho ba rồi, xin ba phù hộ cho con vượt biên suông sẻ. Tôi lấy hình ba tôi xuống hôn, nhét vội vào ba lô cùng mớ quần áo và ô vàng. Tôi băng đường ruộng rời khỏi nhà giữa đêm khuya.

     Nâng lon bia lên, tay trái vỗ nhẹ vào vai Phong tôi nói trong xúc động:

– Anh chị thành thật chia buồn trước thảm cảnh gia đình chú, tội nghiệp bác trai quá đi thôi! Anh xin kể tiếp những sự việc liên quan đến sau đêm Mười Thụ bị giết. Tôi kể cho Phong nghe công an huyện bắt giam tôi một tuần lễ để điều tra như tôi đã kể đầu câu chuyện.

     Nghe xong, Phong từ tốn nói:

– Lúc ở tù, chị gian nan gồng gánh mang đồ tiếp tế thăm nuôi giùm em, lúc em giết kẻ thù, anh chị bị liên can ở tù cả tuần! Thật em có lỗi và mang ơn anh chị nhiều quá!

     Dùng cơm xong, rót cho Phong tách trà và Phong kể tiếp.

– Trưa hôm đó, em qua tới Cần Thơ bán một lượng vàng, em trả tiền hào phóng để xuống ghe của hai vợ chồng trẻ lên biển Hồ mua cá làm mắm. Sang đến Campuchia em tốn hai lượng vàng để trốn dưới hầm tàu buôn đến Thái Lan. Cảnh sát Thái đưa em vào trại tập trung. Sáu tháng sau em được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, em còn đầy đủ giấy tờ cùng hình ảnh nhảy toán với cố vấn Mỹ, do ba em chôn dấu. Phái đoàn chấp thuận cho định cư ở Mỹ, em ở thành phố Buffalo Tiểu Bang New York, vẫn còn độc thân, cu ky một mình.

     Nhân dịp nầy, em mời anh chị cùng các cháu mùa hè nầy sang chơi một chuyến, từ nhà đến thác Niagara chỉ một giờ lái xe. Anh chị giúp em làm cử chỉ đẹp để đền ơn đáp nghĩa với anh chị coi!

– Vợ chồng tôi hứa sẽ sang thăm chú.

     Phong ở chơi với gia đình chúng tôi ba ngày, hôm đưa Phong ra sân bay, bắt tay chúc gia đình tôi nhiều may mắn và phát đạt, với ánh mắt long lanh Phong nói:

– Anh xem cộng sản tàn ác đối với nhân dân miền Nam mình như thế nào? Tù đày, kinh tế mới rừng thiêng nước độc, cướp ruộng vườn, nhà cửa. Mở chiến tranh sang Campuchia biết bao thanh niên chết, cụt chân tàn phế… Và chỉ với một tô cháo trộn tóc no đủ làm gia đình em lụi tàn luôn. Ba em chắc đã ngậm cười nơi chín suối khi em đã trả được thù cho ông. Cộng sản nếu bắt được, chắc chúng nó sẽ bằm xác em cho vịt ăn lắm. Bắt tay tôi lần nữa, Phong quay lưng bước nhanh vào cầu thang máy bay.

     Trên đường lái xe một mình trở về nhà, hình dung hằng vạn đoạn tóc ngắn đâm vào bao tử ba Phong, đớn đau tột cùng! Bỗng dưng tôi rùng mình và nhớ đến câu nói của một triết gia: Hai con lừa chửi nhau, nếu ta nghe được tiếng lừa. Câu thậm tệ nhất của con lừa này chửi con lừa kia là: Mày là đồ người”!

     Chiều xuống thật nhanh, xa lộ đã lên đèn sáng trắng như một dòng sông, chảy miết về phía trời xa…./.

 Tường Lam

HOA CHỈ ĐẸP TRÊN CÀNH

Cùng Bạn Đọc,

     Nhân dịp ghé vào trang nhà Khánh Trân Dã Thảo đọc được bài thơ “Tiếc Hoa” của Khánh Trân nên xúc cảm làm bài “Hoa Chỉ Đẹp Trên Cành” để hòa lòng với Khánh Trân trong bài thơ của Thi Nhạc Sĩ KT. Bài thơ được Khánh Trân trình bày thật đẹp nên Dã-Thảo copy đưa vào vườn hoa nhà mình, gởi đến các Bạn Đọc thân mến cùng thưởng thức. Xin phép cho Dã-Thảo reblog bài thơ đẹp của Khánh Trân.

Thân mến,

DTQT. 24/04/2019.

**********

Hoa Chỉ Đẹp Trên Cành.

 

Hoa kia chỉ đẹp trên cành,

Cắt xuống sẽ héo, để dành sẽ khô,

Hoa cũng biết đau nhé cô,

Lần sau nếu đến gần hoa sẽ buồn.

Nếu ai không tin cứ thử,

Không có ý đồ làm hại đến hoa,

Hôn hoa, hoa sẽ mỉm cười,

Tỏa hương thơm ngát vây quanh bạn hiền

 

Kẻ ác luôn phá hoại cây,

Đến gần cây sẽ rung rinh kêu gào,

Không thấy nhưng rồi sẽ thấy,

Người ác bước đi cây sẽ hoàn hồn.

 DTQT. 24/04/2019.

Dưới đây là bài thơ “Tiếc Hoa” của Khánh Trân.

tie1babec-hoa...-2.jpg

VÀI ĐIỀU QUÁI & BÀI BÁO LẠ QUA “VỤ” ông Nguyễn Phú Trọng – Dân Làm Báo

Cùng Bạn Đọc,

     Dã-Thảo đọc bài này của Nguyễn Ngọc Già trên Dân Làm Báo thấy có nhiều điều ngồ ngộ nên Dã-Thảo share, post lên trang nhà để các Bạn đọc thấy Việt Nam mình có nhiều tin lạ. Xin phép tác giả cho Dã-Thảo copy một đoạn ở phần đầu bài viết để Bạn Đọc của DT có thể dễ dàng theo dõi. Thành thật cảm ơn tác giả Nguyễn Ngọc Già. DTQT.

     Nguyễn Ngọc Già (Dân Làm Báo) Ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước CHXHCNVN – được cho rằng có vấn đề về sức khỏe, khi ông ta đang thực hiện chuyến làm việc tại tỉnh Kiên Giang. Câu chuyện gây xôn xao, nóng rực thậm chí vô cùng hồi hộp khiến bàn dân thiên hạ, dõi theo sát sao với hàng ngàn bình luận đủ mọi kiểu trên mạng xã hội.
     Vài điều quái
     Chuyến đi của ông Trọng được biết, diễn ra vào ngày 13 và 14/4/2019. Trong đó, ngày 14/4 lại trùng với ngày sinh của ông Trọng. Ngày 14/4 năm nay cũng ứng với ngày 10/3 âm lịch – ngày giỗ Tổ Vua Hùng.
     Giỗ Tổ Hùng Vương năm nay, dẫn đầu đoàn “đi giỗ” là bà Nguyễn Thị Kim Ngân – Chủ tịch Quốc hội nước CHXHCNVN. 
     Điều gây ngạc nhiên và dẫn đến chê cười đến mức trào lộng trên mạng xã hội, bởi lẽ ban tổ chức đã chọn vài vòng hoa cho lễ giỗ Tổ mà ngay cả trẻ con có đủ nhận thức cũng biết, những vòng hoa ấy chỉ chuyên dùng cho tang lễ người vừa “khuất núi” (!).
     Mời Bạn bấm vào link dưới để đọc tiếp.
Thân mến,
DTQT, 22/04/2019

Source: Vài điều quái & bài báo lạ qua “vụ” ông Nguyễn Phú Trọng – Dân Làm Báo

HOME SWEET HOME.

Cùng Bạn Đọc,

     Dã-Thảo cảm ơn Hải Hà đã cho phép DT reblog “Home Sweet Home” của Hải Hà. Xin mời Bạn vào Blog Chuyện Bâng Quơ của Bà Tám Hải Hà.

     Hà về rồi bình yên khỏe mạnh, Dã-Thảo vui nhiều. Đọc bài viết của Hà thấy xót xa thấm thía làm sao! Home Sweet Home! Thảo copy một đoạn của Hà và mời Bạn đọc nhé, thử có buồn không!
     “Tôi thấy nhiều người ngủ trên hai bờ kênh. Có người ngủ dưới chân cầu quấn mền kín mít. Có khi nhìn thấy đống mền, tôi tự hỏi có người nào nằm trong đó không, nhỏ bé quá gầy xơ xác quá nên không nhìn thấy dáng người trong mền. Có hai người có vẻ là mẹ con, bà mẹ không già mấy, đứa con mang triệu chứng Down, ôm nhau ngủ dọc theo bờ kênh. Nghe bà mẹ có lần nói với người láng giềng (cũng ngủ trên bờ kênh) cậu bé là “cục vàng của tôi đó.” Ba mẹ con khác, hai đứa con chừng bảy tám tuổi, bị đánh thức lúc trời chưa sáng, cô chị cố dỗ dành đứa em còn say ngủ mắt nhắm nghiền. Có nhiều cậu con trai có cái xe gắn máy thật đẹp, ngủ trên mấy chiếc ghế dọc theo kênh, ôm cứng (hay khóa cứng) mình vào xe để tránh bị trộm. Tôi không khỏi cám cảnh, vì sao mà nên nỗi “thấu tình cô lữ đêm đen không nhà.”
     Quê hương ta đó… Còn nữa…ba tấm hình… Dã-Thảo mời Bạn đọc “Home Sweet Home” của Hải Hà vừa mới “Đi” Việt Nam “Về”. Hai chữ đi và về nghe như…xót dạ!!! Hình dưới đây (Hải Hà chụp) Thảo copy để Bạn nhìn…”cho vui”.

Thân mến,

DTQT. 15/04/2019

Dù có bảng cấm câu cá, người ta vẫn câu.

Chẳng những câu mà còn mổ xẻ ra mang phơi dọc theo thành cầu

Blog Chuyện Bâng Quơ

Tôi ngồi lẩm cẩm nghĩ, “home sweet home” thành ngữ của người Mỹ để nói lên cái sung sướng được về nhà mình. Nghĩ đến câu hát “mênh mông không bằng nhà mình” thấy khoái chí bởi vì mấy tuần qua tôi thường xuyên ở trong mấy khách sạn nhỏ, phòng chật hẹp, chỉ có đôi ba lần ở khách sạn loại tốt rộng rãi, nhưng dẫu tốt thì một cái phòng khách sạn vẫn nhỏ hơn căn nhà có sân trước sân sau, và sân sau thì lại là cánh rừng nho nhỏ. Nghĩ đến câu hát “chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà” lại suy tư bởi vì nhà mình thì lại không nằm trong trong xứ mình, quê mình. Có mỉa mai không khi nhà mình lại nằm trong đất khách quê người.

Chuyến đi (hay về) Việt Nam lần này tôi không ở Sài Gòn…

View original post 676 more words

BẠN NGHĨ GÌ KHI NHÌN NHỮNG HÌNH ẢNH NÀY

Cùng Bạn Đọc,

     Không biết các Bạn nghĩ gì về tương lai của xã hội Việt Nam chúng ta, chứ hôm qua Dã Thảo có nhận một file của một Chị bạn bên Mỹ email đến, xem những hình ảnh xưa và nay của các nữ học sinh, lòng Dã-Thảo thắt lại mặc dầu đã có đọc câu nhắc nhở của chủ nhân, người đã Fwd những tấm hình, đến cho chúng ta xem: 

“Xin dừng buồn phiền tổn hại đến sức khỏe. Đấy là các “cháu ngoan Boác Hồ”, Boác đã thành công trong việc “trăm năm trồng người”

     Dã-Thảo không biết đến bao giờ người Việt của chúng ta mới thoát khỏi ách cai trị của bọn cộng sản độc tài hung ác như loài quỷ dữ kia. Đất nước chúng ta hiện tại yếu kém về mọi mặt, ai cũng muốn bỏ nước ra đi nhất là những kẻ có “máu mặt”. Nghe người về thăm quê hương về kể lại: Đi đến đâu cũng gặp người tàu, họ còn xài tiền nhân dân tệ nữa kìa. Vậy mà lớp trẻ bây giờ tệ lắm, nữ học sinh chỉ biết đánh nhau, nam sinh đứng xem chụp hình vỗ tay cổ vũ. Thanh niên rượu chè cờ bạc đĩ điếm bất kể tầng lớp, từ trên xuống dưới…mặc cho đất nước quay cuồng. Viết một lúc Dã-Thảo viết lung tung, thôi không viết nữa. Bây giờ DT sẽ đưa những hình ảnh xưa và nay của Chị Bạn gởi cho xem để chúng ta cùng suy ngẫm.

Thân mến, 

DTQT. 10/04/2019

Thành quả rõ nét “trăm năm trồng người “của hcm!!!

HÌNH ẢNH NỮ SINH VIỆT NAM

Xưa và Nay

Thứ Năm, 26-01-2017 10:30

   Hình ảnh nữ sinh Việt Nam hồi trước 1975HAVN xua va nay.jpgHAVN xua va nay 1HAVN xua va nay 2.jpgHAVN xua va nay 3.jpgHAVN xua va nay 4.jpgHAVN xua va nay 5.jpg

                       Nữ sinh Việt Nam ở trong nước ngày nay.HAVN xua va nay 6

HAVN xua va nay 7

HAVN xua va nay 8HAVN xua va nay 9HAVN xua va nay 10.jpgHAVN xua va nay 11.jpgHAVN xua va nay 12.jpgHAVN xua va nay 13HAVN xua va nay 14.jpgHAVN xua va nay 15.jpgHAVN xua va nay16HAVN xua va nay 16.jpg

Coi những hình ảnh trên đây, có thể thấy hai nền giáo dục trước và sau năm 1975 khác nhau thế nào… và rồi tương lai những thế hệ sau sẽ ra sao…

Buồn ghê lắm, DT. 10/04/2019.

ĐƯỜNG DÂY BUÔN BÁN PHỤ NỮ VN.

Cùng Bạn Đọc,

     Dã-Thảo vừa nhận được file này của Anh Longkangaroo, xem xong thật quá xúc động. Dã-Thảo xin phép Anh Longkangaroo được reblog file này. Cảm ơn Anh Long.

PHÓNG SỰ ĐƯỜNG DÂY BUÔN BÁN PHỤ NỮ VIỆT NAM SANG TRUNG QUỐC trên truyền hình Pháp FR2.

     Một quốc gia ngu hèn mở cửa công khai cho phép ngoại bang vào “mua bán” con dân mình, đến nổi truyền hình ngoại quốc đến làm 1 cuộc phóng sự, rõ ràng là một cái nhục. Những người “thân chính quyền CSViệt Nam”, từ lâu tìm đủ cách bênh vực đám lãnh đạo CSVN khi bọn chúng bán nước cho Tàu, cho Hán Chệt gây ra biết bao tội ác tày trời,  ít nhất nên có chút lương tâm để phê phán…

Clip người Trung Cuốc tuyển vợ Việt nơi kín đáo 2019

     PHÓNG SỰ ĐƯỜNG DÂY BUÔN BÁN PHỤ NỮ VIỆT NAM SANG TRUNG QUỐC. MÓN HÀNG: “ĐÀN BÀ VIỆT NAM” ĐỄ BÁN RA NƯỚC NGOÀI !!!  như tập đoàn Mafia Cộng Sản VN và Nguyễn Minh Triết và các lãnh tụ XHCN CSVN đã quảng cáo !!!

     — Vẻ mặt bên ngoài thì các lãnh đạo CSVN giả bộ, giả đò ra lệnh cấm, nhưng thật sự bên trong thì các lãnh đạo Mafia CSVN lại ngấm ngầm tổ chức cho các cán bộ điều hành các đường dây buôn bán các phụ nữ, đàn bà, con gái Việt Nam ra ngoại quốc đi làm đĩ điếm, làm nô lệ tình dục một cách âm thần, kín đáo, bí mật rất nhiều để đem tiền bạc, ngoại tệ về cho Mafia CSVN…Điển hình là các động mại dâm, các ổ đĩ điếm ở Nga Sô, Trung Cộng, Thượng Hải, Hồng Kông, Mã Lai, Singapore, Thái Lan, Nhât Bản, Ba Lan, Tiệp Khắc .. v .. v .. chứa đầy những đàn bà, thiếu nữ, phụ nữ Việt bị bán sang đó làm nô lệ tình dục xứ người !!!!

     — Mafia Cộng Sản Hán Chệt và Mafia CSVN rất độc ác, xảo quyệt, gian trá, gian tham, gạt gẫm, lọc lừa, bịp bợm giống như những con rắn hổ, rắn lục xanh, rắn mai gầm, rắn độc dữ cực thâm hiểm vì vậy đừng tin những gì Cộng Sản nói và đừng tin những gì Cộng Sản hứa !!!!

     — Ông cố tổ CS Hán Chệt Mao trạch Đông đã đưa vợ của y  là Giang Thanh cho Hồ Chí Minh (là Hán Chệt, Tàu Chệt Hồ Quang = Hồ tập Chương ) chơi xài thỏa thích thì các tội ác tày trời khủng khiếp nào bọn họ cũng dám làm tất cả !!!!!!!!

     — CSVN còn tôn vinh , tôn thờ xác thối , xác tro , xác bụi của Hồ Quang = Hồ Chệt Ma = HCM là Phật râu dê , bồ tát râu dê của hỏa ngục bởi vì HCM đã chơi xài nhiều nữ bộ đội, nữ giao liên, nữ du kích do Lê Duẫn tìm kiếm đem về cho HCM chơi xài, cưỡng hiếp, cưỡng dâm hàng đêm !!!!!

     — Hồ Chệt Ma = HCM, Lê Duẫn, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Phạm văn Đồng, Lê Hồng Phong, Trần Phú, Nguyễn Thị Minh Khai .. v .. v .. đã không tin có linh hồn, đã không tin Chúa, Phật, Thánh Thần, và đã không tin tôn giáo nào, tín ngưỡng nào…Vậy mà mấy lúc nầy CSVN lại thành lập Phật Giáo Hồ Chí Minh, gọi là Phật giáo quốc doanh, sư sãi quốc doanh, ni cô quốc doanh, chùa chiền quốc doanh để làm khinh doanh, kinh tế cho Cộng Sản !!!!! Rõ ràng là lọc lừa, gian trá, bịp bợm mọi người với mục đích moi móc, lấy tiền bạc  của mọi người về cho Mafia cọng sản mà thôi !!!!!!

     Một bài phóng sự được đặc phái viên của Pháp đưa lên “Mổ xẻ” trên đài truyền hình France Television/France 2 đã làm phẩn nộ đồng bào Việt trong nước lẫn hải ngoại. Trước hết, người xem có cùng cảm xúc trái tim bị co thắt lại vì xót xa cho phận đàn bà Việt Nam sống dưới chế độ CS.
Kiếp đàn bà của dân tộc Việt chúng ta đang sống trong nước coi như đã là “món hàng trao đổi, mua bán” cho ngoại bang nay đã trở thành bình thường. Phụ nữ Việt Nam chưa bao giờ bị khinh bỉ, rẻ rúng như ngày nay. VC đã làm cho tổ quốc mục ruỗng, chế độ cộng sản đã đưa phụ nữ nói riêng và đồng bào Lạc Việt nói chung đi vào con đường bế tắc, và dân tộc trở thành nô lệ chỉ còn là thời gian… Nếu chúng ta vẫn còn thờ ơ với sự tồn vong của đất nước!

***************

     Mời Bạn xem Video dưới đây, thật đẹp, do Chị Bạn ở Mỹ gởi đến cho Thảo mấy hôm rồi Thảo muốn post lên gởi đến các Bạn xem để bớt đi nổi buồn của video: Đường Dây Buôn Bán Phụ Nữ Việt Nam ở trên.

Thân mến,

DTQT.02/04/2019,