NGƯỜI LÍNH GIÀ

DT xin phép PH reblog bài thơ này, để tưởng nhớ đến công ơn các chiến sĩ VNCH đã nằm xuống trên mảnh đất quê hương, các thương phế binh còn kẹt lại ở quê nhà, các sĩ quan bị tù đày trong ngục tù cộng sản, bao nhiêu năm “cải tạo” bấy nhiêu năm cắn răng chịu nhục, thương các anh làm sao! Mặc dầu bây giờ các Anh đã đến Mỹ, nhưng quê hương vẫn còn đó điêu linh! DT biết trong tâm các Anh chắc vẫn nghĩ nhiều đến điều đó…”Người Lính Già” vẫn mong cho dân VN đựơc thoát khỏi vòng cộng nô, có được cuộc sống tự do hạnh phúc. Mong lắm thay!

THƠ PHAN HUY MPH

Tôi vẫn thấy ông ta
Mỗi sáng thường đi qua
Trươc ngõ
Vỉa hè đá kêu vang
Tiếng gậy khua rộn ràng
Trên phố.

Họ nói thời vẻ vang
Đời oanh liệt vinh quang
Trai trẻ
Tìm một người như ông
Trên cả vùng non sông
Đâu dễ.

Thuở ấy ông oai hùng
Thân xông pha trong vùng
Nguy biến
Giặc Cộng nghe khiếp hồn
Danh ông nổi như cồn
Cọp Biển.

Rồi vận nước đảo điên
Đời ông cũng truân chuyên
Hoạn nạn
Lưu đày chốn thâm u
Mười mấy năm ngục tù
Cộng sản.

Bây giờ ông cất bước
Nhìn người sau kẻ trước
Buồn rầu
Và đầu ông khẻ lắc
Như chính ông thầm nhắc
Còn đâu?

Vành môi xưa thắm nét
Bây giờ đây tái mét
​Cằn khô.
Những người thân yêu nhất
Từ lâu rồi an giấc
​Trong mồ.

Ông nhìn lá Cờ Vàng
Dưới…

View original post 43 more words