Khi chị Hiền nằm xuống nhắm mắt, xuôi tay, thì Hòa mới vừa mười tám tuổi, sách vở còn ôm trong lòng. Hòa đau xót khi chị Hiền cầm tay Hòa thì thào: “Em lo cho các cháu nhé em đừng để ai hành hạ các cháu tội nghiệp”. Chị không lo được cho tương lai em như đã hứa với mẹ mà bây giờ chị bỏ em một mình lại thêm các cháu nhỏ dại, với thời buổi chiến tranh anh Khánh thì nay đây mai đó, em hứa với chị đi”. Hòa khóc ròng: -“Vâng em hứa “. Hòa nói đến đó thì cửa phỏng vụt mở, dáng anh Khánh cao lớn đổ vào, ôm lấy vợ khóc nức nở. Chị Hiền đưa đôi tay yếu ớt ôm lấy đầu chồng vuốt nhẹ như vỗ về. Nhưng sức chị không còn nữa chị để đôi cánh tay rơi nhẹ trên nệm giường nước mắt chảy ước gối. Khánh thôi khóc lấy khăn lau nước mắt cho vợ và nói:
- – Nhận được điện tín của Hòa anh vội xin phép về ngay, cũng may có máy bay từ Dacto về Kontum liền nên anh mua vé máy bay dân sự về Sài gòn ngay, nếu không cũng phải mất mấy ngày. Hiền mỉm cười gật đầu ra dấu hỏi chồng đã ăn gì chưa? Khánh đâu có nghĩ gì tới ăn uống nhưng cũng gật đầu nói bừa: -“Rồi, anh ăn rồi, ăn khi anh ngồi trên xe về đây. Bây giờ có anh ở đây rồi em ráng tĩnh dưỡng đừng nghỉ ngợi gì hết nghe chưa”. Hiền biết mình như ngọn đèn sắp tắt nên bảo Khánh: – “Anh bảo Hòa đem các con vào cho em thăm với, cả ngày nay chưa thấy chúng nó đâu”. Hòa dạ nhỏ, rồi về nhà sửa soạn cho bé Khanh, Hùng và Hảo vào bệnh viện thăm Hiền. Hảo mới biết đi chập chững nên Hòa phải ẳm trên tay. Đêm đó Hiền trút hơi thở cuối cùng. Khánh phủ phục bên vợ khóc như mưa. Hòa cắn chặt lấy môi ôm các cháu vào lòng rồi cuối cùng cũng bật khóc.
Trên đây là câu chuyện có thật nhưng DT đổi tên và địa danh cho dể viết và thích hợp với hoàn cảnh của nhân vật trong truyện.
Mời các bạn click vào link dưới đây để đọc tiếp.
Dòng Máu Đỏ Chảy Xuống < Xin click ở đây.