Dã-Thảo vẫn chưa hồi tâm nên không viết được gì, chỉ biết đi lang thang trên “Net” mỗi ngày để quên đi nỗi khổ trong lòng.
Dã-Thảo tìm trong những emails của các Bạn gởi đến có hai Videos thật đẹp của Anh LongKangaroo gởi đến, lâu rồi, Dã-Thảo post lên để các Bạn xem cho vui, cả hai Videos chỉ tốn 11 phút để xem. Thành thật chúc các Bạn một ngày cuối tuần thật hạnh phúc.
Hôm 14/11/2021, một Chị Bạn từ bên Mỹ email đến Dã-Thảo một câu chuyện thật hay, đọc xong nhưng không reblog được nên Dã-Thảo copy và post lên trang nhà để chia xẻ cùng Bạn đọc câu chuyện thật cảm động này. Bùi Phạm Thành đã dịch từ chuyện: “The Age Mother” của tác giả Matsuo Basho, một nhà thơ nổi tiếng về thể thơ Haiku
Ngày xửa ngày xưa, bên Nhật, ở dưới chân núi nọ có một ngôi nhà nhỏ, nơi đó có một anh nông dân trẻ và người mẹ già của anh ta. Họ có một mảnh đất nhỏđể trồng trọt rau cỏ, cây trái mà sinh sống, và như thế, hai mẹ con họ sống rất êm đềm và hạnh phúc.
Hai mẹ con người nông dân đó sống dưới quyền cai trị của một vị sứ quân. Ông ta là một võ sĩ đạo, thế nhưng lại có tư tưởng rất hẹp hòi về những người bệnh hoạn và yếu đuối. Bởi thế, ông ta đã truyền ra một mệnh lệnh rất tàn nhẫn. Toàn thể dân trong vùng phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh là, ngay lập tức, phải giết chết tất cả những người già cả. Trong thời bấy giờ, con người vẫn còn man rợ, và phong tục phế bỏ người già, để mặc cho chết là chuyện thường tình. Thế nhưng anh nông dân này thì rất yêu kính mẹ của anh ta, nên cảm thấy rất đau buồn về lệnh của vị sứ quân. Tuy nhiên, không ai dám trái lệnh của sứ quân, bởi vậy các người trẻ không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị một cái chết êm đẹp nhất cho cha mẹ già của họ.
Vào lúc chiều xuống, ngay sau khi xong công việc đồng áng, người nông dân lấy một số gạo thật ngon, đây là loại thực phẩm chính của nông dân nghèo thời bấy giờ, nấu chín, rồi nắm lại thành nhiều nắm cơm, và dùng vải buộc thành một dây đeo quanh cổ, cùng với những bầu đựng nước ngon ngọt nhất mà anh ta có thể tìm thấy. Thế rồi anh ta cõng người mẹ già trên lưng và bắt đầu một cuộc hành trình đau thương nhất trên đời, leo lên đỉnh núi. Con đường lên núi thì thật dài, nhỏ hẹp và chằng chịt với những lối đi được tạo nên bởi những kẻ đốn cây hay săn thú rừng. Thế cho nên, người nông dân đã bị lạc ở một vài nơi, nhưng anh ta vẫn len lỏi và cố gắng để có thể leo lên đỉnh núi, nơi có tên là Obatsuyama, có nghĩa là “nơi phế bỏ người già.”
Trái với sự mệt nhọc của người con, đôi mắt vẫn còn tinh anh của người mẹ già đã nhìn ra những rắc rối, khó khăn của những con đường leo núi chằng chịt. Lòng mẹ thương con khiến bà ta nghĩ rằng con trai mình sẽ, không những, gặp khó khăn trên đường xuống núi, mà có thể bị lạc vào những con đường nguy hiểm. Thế cho nên bà đã, lặng lẽ, cố gắng vươn cánh tay già nua, yếu đuối để bẻ những nhánh cây, vứt xuống đường làm dấu.
Sau cùng thì người con đã cõng mẹ lên đến đỉnh núi. Người nông dân, trong lòng đau sót vô cùng nhưng vẫn nén lòng để sửa soạn cho mẹ mình một một chỗ nằm cuối cùng thật yên ấm. Anh ta thu góp những lá thông để làm làm thành một chiếc nệm thật êm và đặt người mẹ nằm trên đó, rồi với dòng nước mắt chan hoà trên mặt, anh ta vái lạy từ biệt người mẹ thân yêu.
Với giọng nói run rẩy, và tấm lòng yêu thương bao la của người mẹ, bà ta dặn dò người con lần cuối “Con hãy cẩn thẩn thận trên đường về. Đường lối chằng chịt, dễ bị lạc. Mẹ đã bẻ nhánh cây vứt xuống đường làm dấu, con cứ theo đó để về nhà an toàn.” Người con rất ngạc nhiên quay lại nhìn con đường núi vừa đi qua và đôi tay gầy guộc của mẹ già với hàng trăm vết trầy xước còn rướm máu. Quá đau sót, anh ta quỳ xuống đất, với giọng nói nghẹn ngào đầy nước mắt “Lòng mẹ thương con quả là bao la như trời biển. Con không thể để mẹ ở nơi này. Nếu sứ quân có xử con tội chết, thì con sẽ cùng chết bên mẹ.”
Và như thế, dưới ánh trăng soi đường, người nông dân cõng mẹ xuống núi trở về ngôi nhà nhỏ của họ ở dưới chân núi. Rồi thì anh ta cố gắng che dấu người mẹ, cho dù phải sống trong sự sợ hãi bởi mệnh lệnh của vị sứ quân. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một hôm vị sứ quân, vì muốn chứng tỏ quyền uy tối thượng của mình, đã ra một mệnh lệnh kỳ quặc rằng người dân sống dưới quyền cai trị của ông phải làm cho được một sợi dây bằng tro.
Nghe qua lệnh này tất cả người dân trong làng đều run sợ. Bởi vì họ phải tuân lệnh của sứ quân một cách tuyệt đối, thế nhưng làm sao có được một sợi dây bằng tro? Đêm nọ, người nông dân than thở với người mẹ về lệnh của sứ quân. Người mẹ nói rằng “Con không nên quá lo lắng. Hãy chờ ta một chút. Hãy để ta suy nghĩ.” Ngày hôm sau, người mẹ bảo con “Hãy bện một sợi dây bằng rơm, rồi để trên một phiến đá, sau đó đốt cháy nó.” Người nông dân đem lời khuyên đó nói với dân trong làng, và kết quả là sau khi đốt thì quả nhiên có một sợi dây bằng tro nằm trên phiến đá.
Vị sứ quân rất hài lòng và khen ngợi người nông dân trẻ tuổi, và hỏi rằng từ đâu một người trẻ tuổi như anh nông dân này lại có một kiến thức thông minh như thế. Người nông dân kính cẩn “Thưa tướng quân, tôi không dám dấu …” Và anh ta đã nói rõ sự tình. Vị sứ quân lắng nghe câu chuyện, và sau một khoảng thời gian cúi đầu suy ngẫm, ông ta ngửng mặt lên tuyên bố “Sự khôn ngoan không phải chỉ có ở giới trẻ. Trong giây phút, ta đã quên rằng ‘Bên dưới mái tóc bạc trắng như tuyết là cả một kho tàng về kinh nghiệm và sự khôn ngoan.'”
Kể từ đó, cái luật lệ quái ác kia đã bị bãi bỏ, và câu chuyện này được truyền tụng lại ngàn sau như một chuyện ngụ ngôn để người đời suy ngẫm.
Bùi Phạm Thành
(ngày 11 tháng 9 năm 2021)
Chuyển ngữ theo The Aged Mother của tác giả Matsuo Basho (1644 – 1694)
Lâu lắm Dã Thảo vì buồn nên mất đi khả năng viết của mình, kèm theo đó computer của Dã-Thảo có vấn đề và không bỏ dấu tiếng Việt được nên đành chịu. Mấy hôm nay nhờ Nghị, con trai lớn, “tháy máy” sửa giùm nên Dã-Thảo ngồi vào viết vài hàng gởi lên thăm các Bạn, nhân đây Thảo mời các Bạn nghe Michael Jackson trình bày bản nhạc “Gone Too Soon” và “Heal The World” Hai bản nhạc này tuy lâu rồi nhưng lúc nào nghe, Thảo vẫn thấy xúc động như mới nghe lần đầu. Bạn có thể hát theo lời ghi lại ở bên dưới.
Thành thật chúc các Bạn một ngày vui.
Thân mến,
DTQT. 20/07/2022.
GONE TOO SOON
Like a comet Blazing ‘cross the evening sky Gone too soon
Like a rainbow Fading in the twinkling of an eye Gone too soon
Shiny and sparkly And splendidly bright Here one day Gone one night
Like the loss of sunlight On a cloudy afternoon Gone too soon
Like a castle Built upon a sandy beach Gone too soon
Like a perfect flower That is just beyond your reach Gone too soon
Born to amuse, to inspire, to delight Here one day Gone one night Like a sunset Dying with the rising of the moon Gone too soon
Gone too soon
(Songwriters: Larry Grossman, Alan Kohan)
**********
HEAL THE WORLD
There’s a place in your heart And I know that it is love And this place could be much brighter than tomorrow And if you really try You’ll find there’s no need to cry In this place you’ll feel there’s no hurt or sorrow
There are ways to get there If you care enough for the living Make a little space Make a better place
Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
If you want to know why There’s a love that cannot lie Love is strong, it only cares for joyful giving If we try, we shall see In this bliss we cannot feel Fear or dread, we stop existing and start living
Then it feels that always Love’s enough for us growing Make a better world Make a better world
Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
And the dream we were conceived in will reveal a joyful face And the world we once believed in will shine again in grace Then why do we keep strangling life, wound this Earth, crucify its soul? Though it’s plain to see this world is heavenly, be God’s glow!
We could fly so high Let our spirits never die In my heart, I feel you are all my brothers Create a world with no fear Together we’ll cry happy tears See the nations turn their swords into plowshares
We could really get there If you cared enough for the living Make a little space To make a better place
Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
There are people dying If you care enough for the living Make a better place for you and for me
You and for me (make a better place) You and for me (make a better place) You and for me (make a better place) You and for me (heal the world we live in) You and for me (save it for our children) You and for me (heal the world we live in) You and for me (save it for our children) You and for me (heal the world we live in) You and for me (save it for our children) You and for me (heal the world we live in) You and for me (save it for our children)
Tháng bảy, có một ngày miền nam khắc ghi niềm uất hận. Ngày mà âm mưu dài lâu để thêu đốt một dân tộc, một giống nòi và ngày đó cũng đã kết thúc bằng một ngày đen tối khác, trong cái tham vọng của những kẻ cuồng ngông “chủ nghĩa đại đồng” mà chủ trương thôn tính một đất nước, cùng đồng hóa biến non sông ấy trở thành lãnh địa của họ là tối hậu.
Hận Đồ Bàn khúc hát của nhạc sĩ Xuân Tiên vang lên giữa thời binh loạn, phân ly. Lời ca chứa đầy xót thương cùng ai oán số phận một triều đại vàng son lừng uy suốt năm trăm năm, để rồi chỉ trong mười năm suy biến bại vong. Có lẽ khúc hát ngẹn hờn ấy vẫn chưa đủ sức vọng động tâm hồn một dân tộc có thừa thiếu bốn nghìn…