CHUYỆN ĐỜI TÔI (Tiếp Theo 12bis)

Cùng Bạn Đọc,

     Để Bạn Đọc hiểu thêm về Chuyện Đời Tôi (tiếp theo 12) vừa qua Dã-Thảo xin post lại câu chuyện Dã-Thảo viết năm 1984 “Nhật Ký Của Hà”. Chuyện đã post hồi tháng 12/2015, có cả “Thư Cho Ngọc Huyền Tôn” kèm theo posted ngày 11/12/2015. Chỉ là chuyện tưởng tượng thôi nhưng vì ông thợ vẽ của Hà qua thăm con hai mươi năm sau (năm 2004) và, vẽ thật nhiều tranh, treo đầy nhà con gái Phước Duyên, như DT tưởng tượng hai mươi năm trước nên khiến mình lúc đó cũng cảm thấy xôn xao trong lòng mặc dầu DT đã ly dị ông hồi năm 1992. Mời Bạn đọc cho vui, nếu có Bạn đã đọc rồi DT vẫn mời đọc thêm lần nữa…

Thân mến,

DTQT. 07/03/2019.

NHẬT KÝ CỦA HÀ.

     Tám giờ sáng thứ bảy, trời thật đẹp mình cũng như mọi người: Đi chợ. Trời lạnh nên ông xã còn quấn chặt trong chăn chưa chịu dậy, mình đi chợ một mình. Nhà gần shop nên cũng không vất vả bao nhiêu. 

     Mười giờ: mình về đến nhà, nhìn vào phòng không thấy ông xã còn trong giường nữa, nhưng nhìn vào phòng khách thì thấy sơn cọ giăng đầy nhà, còn ông xã thì đang sơn sơn phết vào khung vải. Mình đẩy xe xuống nhà bếp, chất đồ ăn vào tủ lạnh, rồi làm cơm. 

     Ông xã mình hồi trước là “thợ sơn” (họa sĩ), nhưng sang đây thành “thợ giày” cho một hãng đóng giày nọ. Vì thế cho nên thỉnh thoảng nhớ nghề cũ ông mang sơn cọ khung vẽ ra giăng đầy nhà. Tranh vẽ xong treo ngang treo ngửa trong phòng khách, trong phòng ăn, trong phòng ngủ và trong…nhà bếp để cho mình thưởng thức. Mình thương ông quá chừng vì thế mình đâu có dám nói năng chi. 

     Mười hai giờ trưa làm cơm xong, mình lên mời ông xã ăn cơm. Trông ông xã mình thật tội: tóc rũ xuống trán, môi mím lại (vì đang đánh lộn với mấy thứ sơn để tìm một màu vừa ý). Mình đi lại sau lưng ông, rồi nhìn bức tranh đang dở dang: cảnh núi rừng và một dòng sông nước cuồn cuộn. Mình lên tiếng: 

   – Thôi để đó xuống ăn cơm đã anh, mười hai giờ rồi.

   – Để anh vẽ cho xong đã.

   – Eo ơi! Đến mấy giờ mới xong?

   – Thì em ăn trước đi. 

     Mình giận quá đi vào phòng lấy len ra đan áo. Cái áo mình đan dở dang, định thế nào tuần này cũng phải đan cho xong. Mình mang ra phòng khách ngồi đan, vừa đan vừa giận. Ông xã mình đánh lộn với sơn màu một hồi rồi tiếp tục vẽ nữa. Hình như ổng có quay lại nhìn mình thì phải, nhưng mà ai thèm lân la lại gần, mình cũng có công việc phải làm cho xong ai hơi đâu ở đó chờ cơm…người dưng hoài!

     Nắng chiếu ngang khung vẽ, mình nghe kiến bò bụng nhưng vẫn ngồi yên, và đan áo. Có tiếng sột soạt của sơn cọ, rồi tiếng ông xã mình cất lên:

   – Đi ăn cơm em, anh đói bụng rồi. 

     À thì ra thế, vì ông đói bụng rồi nên ổng mới nhớ ra là chưa ăn cơm, chứ ông đâu cần biết là mình có đói bụng hay không và ổng đâu cần biết là mấy giờ rồi. Nghĩ thế cho nên mình ngồi yên tiếp tục đan. Ông xã đến gần cầm áo lên xem rồi hỏi:

   – Đan áo cho anh phải không?

   – Vâng.

   – Thôi dừng đó xuống ăn cơm đã em, trể quá rồi.

   – Em đan cho xong cái áo này đã. 

     Trông ông xã mình lúc ấy thật buồn cười: ổng há hốc mồm, mắt mở to, mày xếch ngược lên:

   – Hả? Để em đan cho xong cái áo này hả? Bao giờ mới xong?

   – Ba ngày nữa!

   – Thôi anh biết rồi, em giận anh phải không?

   – Hơi đâu mà giận…người dưng

   – Em nói đúng, hơi đâu mà giận…người dưng, nhất là giận người dưng mà không ăn cơm…thì không nên.

   – Em đi ăn cơm đây, nhưng không phải vì anh nói khích mà đi ăn đâu mà vì em đói bụng.

   – Vậy thì em ngoan quá rồi, vì anh cũng đói bụng, nếu em bắt anh đợi ba ngày nữa thì…lâu quá. Mình ra phòng ăn thì cơm canh nguội cả, phải đem hâm lại mới ăn được.  Mình lẩy ông nên ngồi làm thinh ăn chẳng nói chẳng rằng. Ổng thấy vậy nên dỗ dành: 

    -Ăn xong anh cho em xem tranh, còn anh rửa chén, chịu chưa? Anh lau luôn cả sàng nhà bếp cho em nữa. Anh trải luôn cả “ra” nệm cho em nằm nghỉ nữa.

   -Thôi cảm ơn nhiều lắm, nồi soong em rửa hết rồi, sàn nhà em lau sạch rồi. Giường nệm ngủ dậy sau anh vứt lung tung trong kia em cũng làm lại hết rồi. 

     Ăn xong ông xã mình dành lấy rửa mấy cái chén, còn mình vào phòng khách dọn dẹp bãi chiến trường của ông xã mình để lại. Nhưng điều làm mình vô cùng xúc động là bức tranh vẽ cảnh rừng núi cao nguyên Việt-Nam với con sông Dakla nước chảy xiết. Vài người đàn bà Thượng đang giặt áo trên sông quanh các mỏm đá. Mặt trời đang lên chênh chếch trên sông nước Dakla lóng lánh bạc. Thương nhớ vô cùng Việt-Nam ơi! Cao nguyên ơi! Mình biết chồng mình cũng nhớ quê hương vô cùng. Mình quay lưng lại, ông xã đang đứng trước mặt, mình nói với ông:

   – Cảm ơn anh, anh vẽ tranh cho em xem đi, không bao giờ em giận anh hết, em chờ anh mấy tiếng đồng hồ mới ăn cơm cũng được. 

Dã-Thảo Quế Trần

Mùa thu 1984.

Scan0081.jpg

Cảm ơn Các Bạn đã đọc “Nhật Ký Của Hà”.

Hình trên từ trái qua: Jessica, Quế, Wally, Kỳ, Phước Duyên.