KHUẤY CÁI NGỌT NGÀO.

Cùng Bạn Đọc thân mến,

     Dưới đây là một bài hát được ca sĩ Ricky Martin trình bày. Dã-Thảo dịch lời sang tiếng Việt, giữ trong file cũng lâu rồi. Hôm nay ngồi soạn lại các bài viết tình cờ “bắt” được bài dịch của bài hát vui nên, DT muốn share với Các Bạn xa gần cùng xem. Thảo đưa video Ricky Martin đang nhảy cùng với các ca sĩ trong ban nhạc vào, hơi rộn ràng một chút, nhưng giải trí thì cũng được lắm! Bạn có thể hát theo bằng tiếng Anh, có bản dịch tiếng Việt, Bạn đọc xong rồi nghe nhạc sẽ hiểu Ricky hát những gì.

Thân mến,

DTQT  30/08/2018

“Shake Your Bon-Bon”

I’m a desperado underneath your window.
I see your silhouette.
Are you my Juliet?
I feel a mad connection with your body.
Shake your bon-bon, shake your bon-bon,
S
hake your bon-bon.

I wanna be your lover, your only latin lover.
We’ll go around the world in a day.
Don’t say no, no.
Shake it my way, oh shake your bon-bon,
shake your bon-bon, shake your bon-bon.

[CHORUS:]
Hola Amiga, hola Amiga.
You’re my temple of desire.
We’ll go around the world in a day.
Don’t say no, no.
Shake it my way, oh shake your bon-bon,
shake your bon-bon, shake your bon-bon.

You’re a Mata Hari.
I wanna know your story.
In the Sahara sun I wanna be the one that’s gonna come and take you,
make you shake your bon-bon, shake your bon-bon, shake your bon-bon.
Up in the Himalayas, C‘mon I wanna lay ya.

We’ll go around the world in a day.
Don’t say no, no.
Shake it my way, oh shake your bon-bon,
shake your bon-bon, shake your bon-bon.
 

Ricky Martin

Bản dịch ra Việt ngữ:

Khuấy Cái Ngọt Ngào Trong Em.

 

Tôi là phạm nhân dưới cửa sổ nhà em,

Tôi thấy bóng em,

Có phải Em là Juliet ?

Tôi cảm thấy tôi cùng em ân ái mặn nồng,

Hãy khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên cái ngọt ngào trong em.

 

Tôi hình như làm người tình của em,

Người tình Latin duy nhất của em,

Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới,

Một ngày thôi.

Đừng nói không, không.

Hãy khuấy động lên theo cách của tôi,

Ôi, khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên cái ngọt ngào trong em.

 

Hola Amiga, Hola Amiga.

Em là ngôi nhà thờ cầu nguyện của tôi,

Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới,

Một ngày thôi, em đừng từ chối.

Hãy khuấy động theo cách của tôi,

Ôi, khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên cái ngọt ngào trong em.

 

Em là một Mata Hari,

Tôi hình như biết câu chuyện của em,

Trong cái nắng Sahara,

Hình như tôi là người đã đến mang em ra,

Khiến em phải khuấy động lên,

Sự ngọt ngào của em.

Khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên cái ngọt ngào trong em.

 

Vội vã lên em.

Tôi đưa em lên tận đỉnh Himalayas.

Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới,

Một ngày thôi, em đừng từ chối.

Khuấy động theo cách của tôi,

Ôi, khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên sự ngọt ngào của em,

Khuấy động lên cái ngọt ngào trong em

Dã Thảo dịch,

Dựa theo bài hát “Shake your Bon Bon”

(Ricky Martin Lyrics)

 

TRỘM NHÌN.

Hà cho DT reblog Trộm Nhìn hay Nhìn Trộm nhé.

Cùng Các Bạn thân mến,

     Dã-Thảo có mấy câu thơ nhỏ cho tấm hình của Bà Tám Chuyện Bâng Quơ sau khi nhìn thấy tấm hình này trong lúc ghé thăm Vườn Hoa nhà Bà Tám

Nụ hoa sen chưa nở,
Giữa hai chiếc lá xanh,
Như bàn tay của mẹ,
Chờ con nở đầu cành.
Từ vũng bùn tăm tối,
Con tỏa ngát hương thanh

Thân mến,

DTQT. 26/08/2018 

Blog Chuyện Bâng Quơ

Trộm nhìn

Hay Nhìn Trộm?

View original post

SỰ DỐI TRÁ TRẮNG TRỢN CỦA GIỚI TRUYỀN THÔNG…

Cùng Các Bạn,

     Đây là bài viết của Chelsea Schilling, Nguyễn Trọng Dân lược dịch đã có post lên “Báo Mai” ngày 06/09/2017. Dã-Thảo xin được share với Các Bạn. Càng đọc nhiều càng xót xa cho miền Nam và, chân thành cảm ơn Các Anh Chiến Sĩ Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam.

Thân ái,

DTQT. 25/08/2018

Mời Bạn click vào link dưới để đọc.

Sự dối trá trắng trợn của truyền thông. < Please click

Ở Cuối 2 Con Đường – Phạm Tín An Ninh — Alain Bảo

Cùng Bạn Đọc thân mến,                                                                                                                          Nhân đọc được bài viết của Phạm Tín An Ninh, Dã-Thảo xin phép tác giả được share với Các Bạn câu chuyện của Anh và người quản thủ trại tù cải tạo của Các Anh ngày nào. Chuyện cảm động.

  Thân mến,

DTQT.24/08/2018

Những năm “cải tạo” ở miền Bắc, tôi được chuyển đi khá nhiều trại. Từ Lào Cai, xuống Hoàng Liên Sơn, rồi Nghệ Tĩnh. Khi mới đến Hoàng Liên Sơn, tôi được đưa đến trại Hang Dơi, nằm sâu trong núi. Đây là một vùng sơn lâm chướng khí, nên chỉ mới gần hai […]

via Ở Cuối 2 Con Đường – Phạm Tín An Ninh — Alain Bảo < Click link này để đọc tiếp.

Rose trắng

CHUYỆN BÊN MỸ.

Thưa Bạn Đọc,

     File này Dã-Thảo nhận được từ một anh bạn bên Mỹ vì anh là người ủng hộ TT Trump, mà Thảo cũng là một trong những người ủng hộ TT Trump mặc dầu DT không phải là công dân Mỹ. DT ủng hộ TT Trump vì ông là một người Cha tuyệt vời nên các con ông không có một ai bị hư hỏng trụy lạc, xì ke ma túy, rượu chè cờ bạc vì sự giàu sang phú quý của gia đình, mà còn thay ông điều khiển cả sự nghiệp đồ sộ của Cha, để ông ra lo việc nước. Ông là một người, nói theo kiểu Việt Nam mình thì đúng là: “Đàn ông, trước phải biết trị gia, sau đến trị quốc rồi mới bình thiên hạ”. Không biết Bạn thì sao chứ DT phục TT Trump hết mình. Bài viết bằng Anh Ngữ dưới đây DT không biết xuất xứ từ báo nào, chỉ biết là báo cáo thường niên của Tòa Bạch Ốc. Bài dịch thấy ở cuối bài chỉ để ba chữ viết tắt NTT. Thấy có để Xin chuyển tiếp thông điệp này cho tất cả thân hữu nên DT trân trọng chuyển tiếp. Cảm ơn NTT.  (DT có sửa kiểu chữ cho trùng hợp với website của mình.)

Thân mến,

DTQT. 16/08/2018.

Trump’s salary

      On Friday, the Trump administration released their annual report to Congress on White House Office Personnel. It includes the name, status, salary and position title of all 377 White House employees.  The report also said that Trump decided not to take a dime of his salary; instead he donated it to an amazing cause! See below.

     The report also showed that President Trump is far better at saving money than Obama was. The total annual White House salaries under Trump are $35.8 million vs. $60.9 million under Obama, a savings of $25.1 million. Here are some other key findings:

     There are 140 fewer employees on White House staff under Trump than under Obama at this point in their respective presidencies. 

     Thirty-nine fewer staffers are also dedicated to The First Lady of the United States (FLOTUS). Currently, there are only five staffers dedicated to Melania Trump vs. forty-four staffers who served Michelle Obama (FY2009)

     However, it’s what the report said Trump did with this salary that has everyone talking. Instead of taking his salary, Trump donated all $400,000 to the Department of the Interior where it will be used for construction and repair needs at military cemeteries! AMAZING! It’s so great to have a President who loves our brave military men and women so much!

     Oh, and where’s the media coverage of this? That’s right, they don’t cover anything decent that the President does…

BUT WE WILL!

PLEASE, PASS THIS MESSAGE ON TO ALL YOUR EMAIL PALS AND OTHERS!

TOGETHER, WE’LL GET THE MESSAGE OUT.

     Vào ngày thứ Sáu, chính quyền Trump công bố báo cáo thường niên của họ về Nhân sự Tòa Bạch Ốc. Nó bao gồm các tiêu đề tên, tình trạng, tiền lương và chức vụ của tất cả 377 nhân viên Nhà Trắng. Bản báo cáo cũng nói rằng Trump quyết định không lấy một xu tiền lương của mình; thay vào đó ông tặng nó cho một mục tiêu đáng kinh ngạc! Xin xem bên dưới. 

      Bản báo cáo cũng cho thấy Tổng thống Trump tiết kiệm nhiều tiền hơn so với tiền nhiệm Obama. Tổng số tiền lương cho nhân viên của Nhà Trắng dưới thời Trump là 35,8 triệu $ so với 60,9 triệu $ dưới thời Obama, tiết kiệm cho ngân sách quốc gia 25,1 triệu $. Dưới đây là một số kết quả quan trọng khác: 

      Có 140 nhân viên dưới Trump ít hơn dưới thời Obama vào thời điểm này trong nhiệm kỳ tổng thống của mình. Ba mươi chín nhân viên ít hơn cũng được dành riêng cho Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ (FLOTUS). Hiện nay, chỉ có năm nhân viên dành riêng cho Melania Trump so với bốn mươi bốn nhân viên phục vụ Michelle Obama (2009) 

     Tuy nhiên, đó là những gì báo cáo cho biết Trump đã làm với số lương của ông. Thay vì dùng tiền lương của mình, Trump tặng tất cả $ 400.000 để Sở Nội vụ, nơi nó sẽ được sử dụng cho nhu cầu xây dựng và sửa chữa tại nghĩa trang quân đội! KINH NGẠC! Thật tuyệt vời để có một vị tổng thống, người yêu mến quân đội dũng cảm của chúng ta và người phụ nữ rất nhiều! 

     Còn tin tức truyền thông về những điều này ở đâu? Đúng vậy, họ không bao giờ nói bất cứ điều gì tử tế của Tổng thống hiện nay

     Nhưng chúng ta sẽ phải nói!!!

     XIN chuyển thông điệp này CHO TẤT CẢ THÂN HỮU, PALS EMAIL VÀ QUEN BIẾT KHÁC CỦA BẠN!

NTT.Melania Trump

 

THƯ GỞI MINH LOAN.

Dear Minh Loan,

Cùng Bạn Đọc,

     Ngồi lục lại để đọc những emails của một người bạn thân, rất thân, ML, Quế vì nhớ bạn nên rưng rưng nước mắt. Lâu lắm rồi kể từ ngày 05/09/2017 ML không liên lạc với Quế, mấy tháng trời không có ai để hỏi, mình tưởng ML giận mình nhưng mình cứ nghĩ hoài không biết mình làm gì để ML im hơi lặng tiếng như vậy. Đến ngày 11/10/2017 ngày sinh nhật lần thứ 74 của ML Quế gọi điện thoại không ai bắt máy, thôi kệ mình cứ để lời nhắn chúc mừng sinh nhật ML qua email vậy, bây giờ mình thấy lâu quá nên lo lắng lắm cứ nghĩ hay là ML có mệnh hệ… gì cũng không chừng, Quế không còn hy vọng gì cả. Kể từ ngày Q. gọi điện thoại tiếp tục nhiều lần không kết quả, lo lắng và sốt ruột vô cùng. Bỗng một hôm nhận được email của ML, ngày 30/12/2017, nhưng không phải ML mà là của Vũ, con trai của ML, Quế lặng người khi biết bạn bịnh nặng từ ngày 05/09/2017, vẫn còn nằm bệnh viện để trị liệu…chưa nói được. Khóc nức nở, Quế khóc nức nở, buồn ghê lắm! Như vậy là đúng ba tháng hai mươi lăm ngày Q. mới được tin. (Dì Quế cảm ơn con nhiều lắm nghe V. Dì đang cầu nguyện cho Me L. đây con!) 

Quế trả lời email cho V.

     Dì cảm ơn con đã có email báo cho Dì biết tin của Me con. Dì cũng nghi là Me con bịnh nhưng Dì không nghĩ Me bị…Và Dì rất lo lắng đây con. Thỉnh thoảng tin cho Dì biết tiến triển về bệnh của Me nhé con. Me chưa nói chuyện được nhưng có hiểu mình nói chuyện không con? Me đọc được không con? Me ăn được không? Dì vẫn điện thoại nhưng không gặp ai, Dì lại tưởng Me con đi holiday nên cứ chờ. Vậy là Me đau hơn ba tháng rồi con! Dì sorry đã không biết gì cả.”

     Sắp đến sinh nhật ML nữa rồi DT muốn viết vài hàng thăm ML, post lên đây một trong nhiều emails của ML và DT trao đổi cho nhau gần như là mỗi ngày, sau mấy mươi năm xa cách. Cho đến hôm nay, khi viết những dòng này DT vẫn chưa liên lạc trực tiếp được với ML. Muốn biết gì về người Bạn thân yêu thời thơ ấu DT chỉ dám điện thoại qua người chị ruột Mộng Loan. (Vì có bài viết của Vũ Đông Hà ML đưa vào email  nên DT mời Các Bạn đọc để thưởng thức bài viết thật hay của VĐH.)

Sau đây là vài dòng của ML  

Quế thương, 

     Chiều nay mình bắt gặp trên FB một bài viết gợi cho mình biết bao nhiêu kỷ niệm về những người thân, những ngày đã qua, những đau thương & hạnh phúc. Tất cả và tất cả. Thật không ngờ có người đã gặp những điều mình đã trải qua, đã có những suy nghĩ, tâm trạng hoàn cảnh như mình từng trải qua. Một sự đồng điệu đến không ngờ. Một sự ngẫu nhiên cảm động. Mình muốn chia xẻ tâm sự này, những xúc động này với Quế rất thương của mình. Quế hãy đọc kỹ bài mình gửi và sẽ hiểu. Từng câu hát, câu ca, từng chi tiết đã khiến lòng mình nhớ lại quá khứ và thấy lòng rộn ràng, vui vẻ cũng như ngậm ngùi Quế ạ.

Thương Quế nhiều.

ML

     (Và đây là bài viết của Vũ Đông Hà mà bạn ML thương yêu quý mến của DT muốn DT đọc. Bài viết thật hay và vô cùng cảm động ngậm ngùi) 

Âm Nhạc Miền Nam
Và Những Ngày Xưa Thân Ái
————————————-

     Nếu ai hỏi tôi, ảnh hưởng lớn nhất để tôi trở thành người ngày hôm nay, biết rung động trước hình ảnh của Ngoại già lầm lũi quang gánh đổ bóng gầy dưới ánh đèn vàng, biết nhung nhớ một khe gió luồn qua hai tấm ván hở của vách tường ngày xưa nhà Mẹ, biết man mác buồn mỗi khi đến hè và trống vắng với một tiếng gà khan gáy ở sau đồi, biết tiếc nuối một mặt bàn lớp học khắc nhỏ chữ tắt tên người bạn có đôi mắt người Sơn Tây, biết ngậm ngùi trăn trở chỉ vì một tiếng rao hàng đơn độc đêm khuya…Câu trả lời là Âm Nhạc Miền Nam.

     Âm Nhạc Miền Nam đã trở thành một chất keo gắn chặt cuộc đời tôi vào mảnh đất mang tên Việt Nam. Âm Nhạc Miền Nam đã làm tôi là người Việt Nam.

***
     Tôi lớn lên theo những con đường đất đỏ bụi mù trời và cây reo buồn muôn thuở. Niềm say mê âm nhạc đơm mầm từ các anh lớn của Thiếu và Kha đoàn Hướng Đạo Việt Nam, trổ hoa theo những khúc hát vang vang của các anh giữa vùng trời Đạt Lý đang vào mùa cà phê hoa trắng nở:

“Tôi muốn mọi người biết thương nhau.
Không oán ghét không gây hận sầu.
Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau.
Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu…”

     Các bậc đàn anh như nhạc sĩ Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang của Phượng Hoàng đã lót đường nhân ái cho đàn em nhỏ chúng tôi chập chững trở thành người, để biết ngước mặt nhìn đời và “cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi, hãy ngước mặt nhìn đời, nhìn tha nhân ta buông tiếng cười…”

     Những đêm tối, giữa ngọn đồi nhiều đại thụ và cỏ tranh, bên nhau trong ánh lửa cao nguyên chập chờn, chúng tôi cảm nhận được niềm hãnh diện Việt Nam với bước chân của cha ông và bước chân sẽ đi tới của chính mình:

“Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng.
Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm.
Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng chân tươi.
Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời…”

     Và anh Nguyễn Đức Quang, người nhạc sĩ của thị xã đèo heo hút gió đã trở thành thần tượng của chúng tôi. Có những buổi chiều buông trong Rừng Lao Xao bạt ngàn, những đứa bé chúng tôi theo anh ngậm ngùi số phận “Xương sống ta đã oằn xuống, cuộc bon chen cứ đè lên. Người vay nợ áo cơm nào, thành nợ trăm năm còn thiếu. Một ngày một kiếp là bao. Một trăm năm mấy lúc ngọt ngào. Ôi biết đến bao giờ được nói tiếng an vui thật thà.” Nhưng cũng từ anh đã gieo cho chúng tôi niềm lạc quan tuổi trẻ: “Hy vọng đã vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền. Hy vọng đã vươn lên trong lo sợ mùa chinh chiến. Hy vọng đã vươn lên trong nhục nhằn tràn nước mắt. Hy vọng đã vươn dậy như làn tên…” Và từ anh, chúng tôi hát cho nhau “Không phải là lúc ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi. Mà phải cùng nhau ta làm cho tươi mới.” Cô giáo Việt văn của tôi đã mắng yêu tôi – tụi em thuộc nhạc Nguyễn Đức Quang hơn thuộc thơ của Nguyễn Công Trứ!

     Nguyễn Công Trứ. Đó là ngôi trường tuổi nhỏ có cây cổ thụ già, bóng mát của tuổi thơ tôi bây giờ đã chết. Tôi nhớ mãi những giờ cuối lớp tại trường, Cô Trâm cho cả lớp đồng ca những bài hát Bạch Đằng Giang, Việt Nam Việt Nam, Về Với Mẹ Cha…Đứa vỗ tay, đứa đập bàn, đứa dậm chân, chúng tôi nở buồng phổi vang vang lên: “Từ Nam Quan, Cà Mau. Từ non cao rừng sâu. Gặp nhau do non nước xây cầu. Người thanh niên Việt Nam. Quay về với xóm làng. Tiếng reo vui rộn trong lòng…” Nhìn lên lớp học lúc ấy, có những biểu ngữ thủ công nghệ mà cô dạy chúng tôi viết: Tổ quốc trên hết, Ngày nay học tập ngày sau giúp đời, Không thành công cũng thành Nhân…Nhưng đọng lại trong tôi theo năm tháng vẫn là những câu hát “Tình yêu đây là khí giới, Tình thương đem về muôn nơi, Việt Nam đây tiếng nói đi xây tình người…”

     Cô giáo của tôi đã ươm mầm Lạc Hồng vào tâm hồn của chúng tôi và cứ thế chúng tôi lớn lên theo dòng suối mát, theo tiếng sóng vỗ bờ, theo tiếng gọi lịch sử của âm nhạc Việt Nam, để trở thành những công dân Việt Nam yêu nước thương nòi và hãnh diện về hành trình dựng nước, giữ nước của Tổ tiên.

     Trong cái nôi nhiều âm thanh êm đềm nhưng hùng tráng ấy, trừ những ngày tết Mậu Thân khi tiếng đạn pháo đì đùng từ xa dội về thành phố, cho đến lúc chui xuống gầm giường nghe tiếng AK47 và M16 bắn xối xả trước nhà vào ngày 10 tháng 3, 1975, tuổi thơ tôi được ru hời bởi dòng nhạc trữ tình của miền Nam để làm nên Những Ngày Xưa Thân Ái của chúng tôi.

Những ngày xưa thân ái xin buộc vào tương lai
Anh còn gì cho tôi tôi còn gì cho em
Chỉ còn tay súng nhỏ giữa rừng sâu giết thù
Những ngày xưa thân ái xin gởi lại cho em…

     Các anh, những người anh miền Nam đã khoát áo chinh nhân lên đường đối diện với tử sinh, làm tròn lý tưởng Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm, đã hy sinh cuộc đời các anh và để lại sau lưng các anh những ngày xưa thân ái cho đàn em chúng tôi. Nhờ vào các anh mà chúng tôi có những năm tháng an lành giữa một đất nước chiến tranh, triền miên khói lửa.

     Lần đầu tiên, chiến tranh tưởng như đứng cạnh bên mình là khi chúng tôi xếp hàng cúi đầu đưa tiễn Thầy của chúng tôi, là chồng của cô giáo Việt Văn, một đại úy sĩ quan Dù đã vị quốc vong thân. Cô tôi, mồ côi từ nhỏ, một mình quạnh quẻ, mặc áo dài màu đen, tang trắng, đứng trước mộ huyệt của người chồng còn trẻ. Cô khóc và hát tặng Thầy lần cuối bản nhạc mà Thầy yêu thích lúc còn sống – “Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo…Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này, trên cõi đời này. Từ nay mãi mãi không thấy nhau…”

     Và tôi say mê Mùa Thu Chết từ dạo đó. Trong những cụm hoa thạch thảo đầy lãng mạn ấy có đau thương đẫm nước mắt của Cô tôi.

***
     Trong cái nôi của những ngày xưa thân ái ấy, từ nơi khung trời đầy mộng mơ của mình chúng tôi chỉ biết đến nỗi niềm của các anh bằng những “Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh, Đời lính quen yêu gian khổ quân hành”. Giữa mùa xuân pháo đỏ rộn ràng con đường tuổi thơ thì chính âm nhạc nhắc cho những đứa bé chúng tôi biết đó cũng là “ngày đầu một năm, giữa tiền đồn heo hút xa xăm, có người lính trẻ, đón mùa xuân bằng phiên gác sớm”. Giữa những sum vầy bình an bên cạnh mai vàng rực rỡ, thì ở xa xăm có những người con rưng rưng nhớ đến Mẹ già và gửi lời tha thiết “bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường, không lẽ riêng mình êm ấm, Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…” Âm nhạc Việt Nam đã gieo vào tâm hồn chúng tôi hình ảnh rất bình thường, rất người, nhưng lòng ái quốc và sự hy sinh của thế hệ đàn anh chúng tôi. Và chúng tôi biết yêu thương, khâm phục, muốn noi gương các anh là cũng từ đó.

***
     Sau ngày Thầy hy sinh, chúng tôi gần gũi với Cô giáo Việt Văn của mình hơn. Nhiều đêm thứ bảy, tôi và các bạn ghé nhà thăm Cô. Đó là lúc chúng tôi đến với Một thời để yêu – Một thời để chết. Chúng tôi bắt đầu chạm ngõ tình yêu với những Vũng lầy của chúng ta, Con đường tình ta đi, Bây giờ tháng mấy, Ngày xưa Hoàng Thị, Tình đầu tình cuối, Em hiền như Ma Soeur, Trên đỉnh mùa đông, Trả lại em yêu…Đó là lúc Cô đọc thơ Chiều trên Phá Tam Giang của Tô Thùy Yên cho chúng tôi nghe, giảng cho chúng tôi về tài nghệ “thần sầu” của Trần Thiện Thanh trong lời nhạc “anh chợt nhớ em, nhớ ôi niềm nhớ…ôi niềm nhớ……..đến bất tận. Em ơi…em ơi!
…” khi diễn tả nỗi nhớ ngút ngàn, và sau đó chú Trần Thiện Thanh Toàn – em ruột của nhạc sĩ Nhật Trường ở Sài Gòn lên thăm Cô, vừa đàn vừa hát. Những buổi tối này, mình tôi ở lại với Cô tới khuya. Cô đọc thơ và hát nhạc phổ từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên, chỉ cho tôi tính lãng đãng của lời nhạc Từ Công Phụng, khắc khoải của Lê Uyên Phương, mượt mà của Đoàn Chuẩn – Từ Linh, sâu lắng của Vũ Thành An… Và qua âm nhạc, Cô kể tôi nghe chuyện tình của Cô và Thầy. Hai người đến với nhau khởi đi từ bản nhạc mà Cô hát khi Cô còn là nữ sinh Đệ Nhất và Thầy là Sinh Viên Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. Bản nhạc ấy có những dòng như sau:

“Nhưng anh bây giờ anh ở đâu
con ễnh ương vẫn còn gọi tên anh trong mưa dầm
tên anh nghe như tiếng thở dài của lòng đất mẹ
Dạo tháng Ba tên anh
lẫn trong tiếng sấm đầu mùa mưa
nghe như tiếng gầm phẫn nộ đến từ cuối trời.”

     Thầy và cô tôi yêu nhau từ sau khúc hát Người Tình Không Chân Dung ấy và “người chiến sĩ đã để lại cái nón sắt trên bờ lau sậy này” cũng là định mệnh Thầy, của cuộc tình bi thương giữa một cô giáo trẻ và người lính VNCH.

     Cô tôi sống một mình và qua đời vào năm 2010. Bạn cùng lớp của tôi là Phương lùn, vào một ngày cuối năm, từ Sài Gòn trở về Ban Mê Thuột, xách đàn đến trước mộ Cô và hát lại “Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch Thảo” để thay mặt những đứa học trò thơ ấu kính tặng hương hồn của Cô. Còn tôi, năm tháng trôi qua nhưng tôi biết rõ trong dòng máu luân lưu và nhịp đập của tim mình vẫn đầy tràn những thương yêu mà Cô đã gieo vào tôi bằng Âm Nhạc Miền Nam.

***
     Một buổi tối chúng tôi ngồi hát với nhau. Các bạn từ Hà Nội, Nam Định, Yên Bái, Đà Nẵng, Sài Gòn…nhưng chỉ có mình tôi là sinh ra và lớn lên trước 1975. Các bạn tôi, hay đúng ra là những người em đang cùng đồng hành trên con đường đã chọn, đã thức suốt đêm hát cho nhau nghe. Rất tự nhiên, rất bình thường: toàn là những ca khúc của miền Nam thân yêu.

     Đêm hôm ấy, cả một quãng đời của những ngày xưa thân ái trong tôi sống lại. Sống lại từ giọng hát của những người em sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ độc tài. Các em hát cho tôi nghe về những người lính miền Nam mà các em chưa bao giờ gặp mặt “Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó, đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ, đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ, anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về…”. Tôi hát cho các em mình về những ngày tháng mộng mơ trước “giải phóng” của những “Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ, bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi…” Các em tâm sự về cảm nhận đối với người lính VNCH qua những dòng nhạc êm đềm, đầy tình người giữa tàn khốc của chiến tranh: “Tôi lại gặp anh, người trai nơi chiến tuyến, súng trên vai bước lê qua đường phố; tôi lại gặp anh, giờ đây nơi quán nhỏ, tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ”.. Tôi chia sẻ với các em về nỗi ngậm ngùi quá khứ: “Như phai nhạt mờ, đường xanh nho nhỏ, hôm nay tình cờ, đi lại đường xưa đường xưa. Cây xưa còn gầy, nằm phơi dáng đỏ, áo em ngày nọ, phai nhạt mây màu, âm vang thuở nào, bước nhỏ tìm nhau tìm nhau”…

     Đêm ấy, khi các bạn nói lên cảm nhận về những mượt mà, êm ả, nhân ái của Âm Nhạc Miền Nam, tôi đã tâm sự với các bạn rằng: Chỉ cần lắng nghe và hát lên những dòng nhạc ấy, các em sẽ hiểu thấu được những mất mát khủng khiếp của con người miền Nam. Những mất mát không chỉ là một cái nhà, một mảnh đất, mà là sự mất mát của cả một đời sống, một thế giới tâm hồn, một đổ vỡ không bao giờ hàn gắn lại được.

***
     Gần 42 năm trôi qua, Âm Nhạc Miền Nam vẫn như dòng suối mát trôi chảy trong tâm hồn của người dân Việt. Chảy từ đồng bằng Cửu Long, xuôi ngược lên Bắc, nhập dòng sông Hồng để tưới mát tâm hồn của mọi người dân Việt.

Vũ Đông Hà

Minh Loan

 Đây là hình của Minh Loan lúc còn đi học

Trường Trần Quý Cáp Hội An.

 

NÓI VỀ LÃNH ĐẠO VIỆT NAM.

Cùng Các Bạn,

     Vừa mới nhận được file này từ Anh Longkangaroo, đọc xong Dã-Thảo copy ngay để post lên chia xẻ cùng Các Bạn. DT cảm ơn Anh Long nhiều.

Thân mến,

DTQT. 10/08/2018.

Ông Lý Quang Diệu nói về lãnh đạo VN

     Ông Lý Quang Diệu nói, lãnh đạo VN cho rằng họ đã đánh thắng hai đế quốc lớn là Pháp và Mỹ thì rồi việc gì khó đến đâu họ cũng sẽ làm được, rằng họ muốn tôi góp ý kiến để họ chứng minh đường lối xây dựng CNXH theo chủ nghĩa Mác Lênin là hoàn toàn đúng đắn và để làm gương cho nhiều nước khác .
     Ông Lý Quang Diệu (Nguyên thủ tướng Singapore) đã từng góp ý cho thủ tướng Võ Văn Kiệt!
(Nguồn FB GS Nguyễn Đình Cống)
*********

     Hỏi : Được biết, vào tháng 11 năm 1991, sau khi ngài đã thôi chức thủ tướng, ông Võ Văn Kiệt có mời ngài làm cố vấn kinh tế cho chính phủ Việt Nam. Xin cho biết ngài đã góp được những ý kiến gì.
     Trả lời : Tháng 11 năm 1991, ông Võ Văn Kiệt, với tư cách thủ tướng chính phủ Việt Nam sang thăm Singapore. Trước đây ông Phạm Văn Đồng làm cho tôi quá thất vọng thì nay ông Kiệt làm cho tôi hy vọng. Ông Kiệt có lời mời tôi làm cố vấn nhưng tôi chưa dám nhận lời, hẹn sẽ sang Việt Nam khảo sát tình hình và sẽ trao đổi. Tháng 4 năm 1992 lần đầu tiên tôi đến Hà Nội, làm việc với ông Kiệt. Ban đầu ông Đỗ Mười, Tổng bí thư đảng định không tiếp , vẫn nghĩ tôi là tên chống cộng hèn hạ, nhưng sau khi biết các nội dung tôi trao đổi với ông Kiệt là thiện chí thì ông Mười đồng ý tiếp, bên ngoài tỏ ra thân mật, vui vẻ. Tháng 10 năm 1993 ông Đỗ Mười sang thăm Singapore thì đã có thái độ thân thiện và sau đó Hà Nội đã cho dịch và phát hành Tuyển tập các bài chính luận của tôi . Tôi còn đến Việt nam 3 lần nữa vào năm 1993, 1995, 1997.
     Về việc góp ý kiến cho vua chúa hoặc cho những người lãnh đạo đất nước. Tôi thấy có 2 loại chính. Loại 1 là thuyết khách kiểu như Tô Tần, Trương Nghi, Phạm Chuy … trong lịch sử Trung quốc. Loại này có mục đích tiến thân nên phải tìm cho được điều vua chúa thích nghe để nói cho lọt tai. Loại 2 là các cố vấn, họ ít quan tâm đến điều các đối tượng thích nghe mà tập trung vào những kế sách có nhiều hiệu quả, đó là những mưu lược thể hiện tài năng và ý chí của họ.
     Các ông lãnh đạo của Hà nội muốn đồng thời phát triển kinh tế thị trường, mà lại phát triển cho nhanh, bất chấp sự bảo vệ môi trường, vừa phải giữ nguyên đường lối chuyên chính vô sản với chế độ đảng trị. Các vị cho rằng họ đã đánh thắng hai đế quốc lớn là Pháp và Mỹ thì rồi việc gì khó đến đâu họ cũng sẽ làm được, rằng họ muốn tôi góp ý kiến để họ chứng minh đường lối xây dựng CNXH theo chủ nghĩa Mác Lênin là hoàn toàn đúng đắn và để làm gương cho nhiều nước khác .
     Tôi biết nếu góp ý thẳng thắn ngay họ sẽ không nghe, nên ban đầu tôi phải tỏ rõ thiện chí bằng cách bỏ ra một số tiền kha khá để viện trợ, để đầu tư một số cơ sở sản xuất, sau đó mời một số nhà lãnh đạo Việt Nam sang khảo sát tận nơi cách làm của chúng tôi để tham khảo được gì thì được. Sau ông Phạm Văn Đồng, Võ Văn Kiệt thì các ông Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương, Nguyễn Phú Trọng đã lần lượt sang Singapore. Tuy các ông có thăm nhiều nơi, nghe nhiều bài giới thiệu nhưng hầu như không tham khảo được gì. Điều các ông muốn học và làm cho đến nay nhân loại chưa có ai biết, chưa có ai làm được, đó là phát triển kinh tế thị trường trong chế độ vô sản chuyên chính, theo Chủ nghĩa Mác Lênin, hoặc là “ Kinh tế thị trường định hướng XHCN”.
     Cũng đến lúc phải nói ý kiến của mình, tuy biết rằng những góp ý đó hoàn toàn ngược với lòng mong muốn của họ. Tôi cho rằng kinh tế thị trường và thể chế chính trị vô sản chuyên chính là mâu thuẫn nhau, không thể dung hòa. Nếu cứ cố gán ép hai thứ đó với nhau thì sẽ sinh ra một xã hội rối loạn và thối nát, kiểu chế độ tư bản thời kỳ hoang dã. Vô sản chuyên chính sẽ không phát huy được mặt tích cực của kinh tế thị trường mà càng làm tăng thêm mặt tiêu cực, làm trầm trọng thêm các nhược điểm thối tha của nó. Kết hợp kinh tế thị trường với chuyên chính vô sản sẽ đẻ ra tham nhũng trầm trọng và rộng khắp, đẻ ra tệ nạn mua bán quan tước, sẽ làm xuống cấp đạo đức và giáo dục, sẽ làm phát triển tệ nạn dối trá từ trên xuống dưới, thế mà kết quả chẳng phát triển kinh tế được bao nhiêu.
     Sau sửa sai 1986 mà Việt Nam nhận nhầm là đổi mới, kinh tế có phát triển, mặc dù phát triển với tốc độ tăng trưởng hàng năm trên 8%, nhưng đó là chỉ là tăng trưởng do người dân được cởi trói chứ chưa phải do lao động sáng tạo và công nghệ cao, chưa phải do nền kinh tế tri thức. Hơn nữa đó là sự phát triển nóng dựa vào khai thác cạn kiệt tài nguyên, vay nợ, lao động đơn giản. Trong sự phát triển vội vàng dễ gặp phải việc tàn phá thiên nhiên và làm ô nhiễm môi trường, có được chút lợi trước mắt mà để tai họa nặng nề cho hậu thế. Tôi có góp ý về sự “ Phát triển bền vững”, lãnh đạo Hà Nội có nghe, có nhắc lại nhưng hình như chỉ nói cho qua chuyện. Việc Việt Nam phát triển kinh tế trong khoảng mười năm sau 1986, đưa đất nước thoát khỏi nghèo đói đã làm mờ mắt, làm tối lòng một số lãnh đạo, họ tưởng nhầm là nhờ tài năng của họ, là nhờ vận dụng sáng tạo Chủ nghĩa Mác Lênin, mà không biết rằng thực chất là nhờ làm ngược lại chủ nghĩa đó, nhờ nhân dân được cởi trói một phần.
     Việt Nam muốn cải cách và phát triển kinh tế theo thị trường, muốn hòa nhập với thế giới dân chủ thì trước hết cần cải cách nhà nước theo thể chế tam quyền phân lập, cần phải thật sự tự do tư tưởng, thật sự mở rộng dân chủ, đặc biệt dân chủ trong bầu cử để chọn được những người có tài năng, như thế mới có được những sáng tạo. Lãnh đạo ở Hà Nội chỉ muốn nghe thuyết khách loại 1, kiểu các chuyên gia của Liên xô và Trung quốc trước đây, mà tôi không thể nào làm được như họ. Tôi chỉ muốn và có thể làm cố vấn loại 2, trình bày trung thực quan điểm của mình. Tôi tuy có được lời mời làm cố vấn nhưng những điều tôi góp ý chẳng ai nghe. Tôi đành nói ý cuối cùng : Các ông không phải tìm mời cố vấn nước ngoài mà hãy tìm ở trong nước, người Việt các ông có nhiều người giỏi nhưng không được dùng đúng chỗ vì họ không thích hợp với chế độ độc tài toàn trị của các ông. Vì bất đồng ý kiến mà số thì bị bắt giam, số bỏ ra nước ngoài, số khác ôm hận chờ thời. Tinh hoa, hiền tài của đất nước phải được tập họp lại trong Quốc hội, trong các cơ quan nhà nước . Kinh nghiệm chủ yếu của Singapore là bộ máy hành chính nhà nước phải thật tinh gọn, muốn vậy phải chọn dùng được những người thật sự tài giỏi và liêm khiết. Khi nhìn vào Quốc hội của các ông chỉ thấy tính chất đại diện của nó chứ không thấy trí tuệ. Bộ máy của các ông gồm 3 tầng đè lên nhau gồm cơ quan đảng, chính quyền, mặt trận Tổ quốc, ôm ấp lấy nhau, dẫm đạp lên nhau mà lại thiếu người giỏi và liêm khiết .
     Năng suất lao động của Việt nam thuộc loại rất thấp mà năng suất trong công tác của chính quyền và Quốc hội của các ông lại càng thấp. Việt nam có câu thành ngữ “Ăn tàn phá hại”, câu ấy khá đúng cho đội ngũ quan chức các cấp của các ông từ cơ sở đến trung ương. Như thế thì dựa vào đâu để phát triển xã hội. Các nước dân chủ đều cho rằng động lực để phát triển xã hội phải dựa vào năng lực và trách nhiệm của 3 lực lượng chính là trí thức, doanh nhân và quan chức chính quyền. Cộng sản lại cho là dựa vào liên minh công nông, thế mà công và nông của các ông đang lao động cực nhục và sống lay lắt, trí thức các ông thì phần lớn hữu danh vô thực, doanh nhân còn yếu và bị chèn ép, quan chức nhà nước thì phần lớn nặng về tham nhũng và cửa quyền, yếu kém về trình độ và đạo đức. Các ông muốn phát triển đúng hướng thì phải thay đổi từ gốc rễ là nhận thức, là thay đổi thể chế.
Ông Lý cho biết quan hệ giữa ông và Hà nội có thân thiết được một thời gian, sau đó cả hai bên đều chán nhau vì “ đồng sàng dị mộng”, đặc biệt sau khi ông Võ Văn Kiệt nghỉ hưu thì quan hệ gần như quay về trạng thái “ bằng mặt mà chẳng bằng lòng”.
     Tôi định nêu tiếp câu hỏi về ý kiến của ông đối với mong ước “ Thoát Trung” và con đường sắp tới mà dân Việt nên theo , nhưng đến đây ông Lý ra hiệu cuộc phỏng vấn đã khá dài, cần kết thúc và không hẹn gặp lại. Thật tiếc, nhưng biết làm sao.

Nguồn: Minds.com

Image may contain: 1 person, text

CHỐN NHÂN GIAN KHÔNG THỂ HIỂU….

Cùng Các Bạn,

     Dã-Thảo đọc bài này trên blog Giai01. Chuyện kể tác giả đi viếng Mộ của các Nhà Văn, Thi sĩ, Nhạc sĩ đã nằm xuống nơi xứ lạ quê người, trên đất Mỹ xa xôi. Dã-Thảo thương mến Quý Vị vô cùng, các bạn ạ. Mời Các Bạn cùng đọc.

     Xin được reblog post này nhé Giai_01. Bài viết rất hay, đọc vô cùng xúc động. Đây là những văn sĩ, nhạc sĩ, mà lúc còn trẻ Thảo đã nghe nhạc và chép thơ của Quý Vị. Chép được bài thơ nào mới là cưng như cưng trứng! Xách cả tập thơ chép bằng giấy viết thư mỏng, màu hồng, màu xanh, màu tím, chạy đem khoe các bạn cùng lớp.

Thân mến,

DTQT. 10/08/2018.

201900-NV-Nguyen-Sa-06-4

Giai01's Blog

Chốn ‘Nhân Gian Không Thể Hiểu’

Chốn ‘Nhân Gian Không Thể Hiểu’

Ngọc Lan/Người Việt  – 22 Feb 2015

Little Saigon: Cuối năm, thăm mộ phần của những người nổi tiếng 

WESTMINSTER, California – Người sống quanh Bolsa ai lại không biết Peek Family, nơi dừng chân cuối cùng của nhiều người, và có thể của chính chúng ta.
Ngày mới đến định cư nơi Little Saigon này, mỗi tuần không biết bao bận tôi ngược xuôi ngang đây, đưa con đến trường và tôi đi học.

Peek Family vì thế trở nên… quen, như thể tôi quen với con đường Bolsa, quen với con đường Bushard, quen với Westminster với Beach, Brookhurst và Moran.

Thế nên, quả thực, chưa bao giờ tôi nhìn ra màu buồn thiu nơi nghĩa trang này. Cố tìm, từ ngoài…

View original post 2,864 more words

Phú Sỹ – Bình minh trên đống tro tàn[2]

Cùng Bạn Đọc,

     Mời Các Bạn theo dõi cuộc hành trình leo núi Phú Sỹ ở Nhật của Su_O1, cùng Các Bạn của Su_01, mục đích để được nhìn mặt trời mọc khi đứng trên đỉnh núi cao.

     Su cho phép Dã-Thảo reblog post này nhé. Thành thật cảm ơn tác giả.

DTQT.08/08/2018.

https://suqblog.wordpress.com/2018/07/25/phu-sy-binh-minh-tren-dong-tro-tan1/ <Please click

My Emotions

…Tiếp

*  *  *

Đừng dừng lại…nhưng!

Khi bánh răng tiến vào một chu trình hoạt động, nó cùng những bánh răng khác tạo nên một cơ cấu vận hành trơn tru. Nếu như có sự trật khớp, chính bản thân nó sẽ là thứ bị nghiền nát đầu tiên và tiến tới sự sụp đổ của toàn cơ cấu – nghe có vẻ đáng sợ ghê nhỉ (cười!).

View original post 2,558 more words