QUỐC CA VIỆT NAM.

Cùng Bạn Đọc,

     Dã-Thảo đọc “Giai Phẩm Xuân Đinh Dậu” 2017, của Sư Phạm Áo Nâu Đà Lạt, thấy và nghe bài ca Việt Nam Việt Nam quá hay nên DT copy, đưa lên trang nhà, mời Bạn cùng nghe, xúc động lạ lùng! Và tiếp theo là “Thư Cho Bé Sơ Sinh”, nhạc Võ Tá Hân, thơ BS Đỗ Hồng Ngọc. Mời Bạn click vào mũi tên để nghe.

Thân mến,

DTQT. 05/12/2018

**********

Tiếp theo đây là Cảm tác của Ngô Vân Quy nhân đọc

TRƯỜNG CA THÚ BẢY CỦA THI SĨ NGÔ MINH HẰNG

GỞI NGƯỜI BÊN KIA GIỚI TUYẾN, XIN ĐƯỢC VIẾT:  

BẢN TRƯỜNG THI KHÁC
GỞIKẺ THẮNG CUỘC”
CẢM NGHĨ CỦA “NGƯỜI THUA CUỘC”

Đọc thơ người chiều nay tôi bật khóc

Bởi từng câu, ngôn ngữ đọng nghiêng sầu

Khóc quê hương lịm chết giữa trời sâu

Ngày đổi chủ sang trang giòng sử Việt.

 

“Đôi dép râu, nón tai bèo dõng liệt

Một vắt cơm con cá chép “Gia Tài”

Anh bước vào khi phố chợ tàn phai

Từ rừng núi “đầu thai” tên Bộ Đội

 

Là con cháu Hồ, Chinh, Đồng, Giáp, Duẫn

Theo quân tàu làm giặc cướp miền Nam

Cướp quê hương gấm vóc giải lụa vàng

Nơi một thuở xóm làng là ngọc quí

 

Từ “năm bốn” tôi làm thân lưu lạc

Và “Bảy lăm” bỏ nước để mà đi

Ngoảnh nhìn quê sầu bi đang giẫy chết

Nghe tức tưởi máu hòa lên tim óc.

 

Trại “Cải tạo” người tử tù trai Việt

Những anh hùng oanh liệt bỗng sa cơ

Chiều tháng tư gãy súng có đâu ngờ

Cùng dân tộc đang trên bờ vong diệt

 

Tôi và anh có cùng nhau ngôn ngữ

Tiếng tôi là từ ngữ mẹ Việt nam

Còn của anh pha lẫn những quân hàm

Của Tàu Cộng ngàn năm ta chống giặc

 

Tôi và anh ngoài cách ngăn giới tuyến

Còn khác nhau trong ý nghĩ da vàng

Ở tuổi thơ tôi học sử trời Nam

Làm dũng tướng phải thương nòi giống Việt

 

Tôi được dạy mến yêu người đồng loại

Và giữ gìn đất tổ mảnh vườn thiêng

Những ruộng vườn bờ cõi của hai miền

Nam, Trung Việt là máu hồng tô thắm lại

 

Ngày đi lính tôi ra ngoài biên ải.

Giữ quê mình không quản ngại âu lo

Đối diện anh, người mang nặng Hỏa lò

Giết Mỹ Ngụy cho thỏa lòng ganh ghét

 

Anh Bộ Đội, chị mang thân hộ lý

Những Công an tên du kích gài mìn

Một thuở nào nay ăn trước ngồi trên

Gieo thống khổ lan tràn trên sông núi

 

sách thánh hiền chưa một lần học tới

Nói làm chi chữ Việt của giống nòi

Tiếng nói “Lai Căng” chữ Việt lầm sai

Đau hổ thẹn cho ngàn năm văn hiến

 

Không học chữ thì làm sao hiểu biết

Mà nực cười lãnh đạo cả toàn dân

Bởi lũ Ngu coi rẻ cả thánh thần

Cả tôn giáo vô thần mà đảng gọi

 

Một tất đất lấy máu hồng mà giữ

Đó là lời giáo huấn của tiền nhân

Của bao đời chống lại giặc ngoại xâm

Từ phương Bắc xua quân về chiếm giữ.

 

Gương Hưng Đạo, gương anh linh Hào Kiệt.

Đã thấm nhuần vào máu Việt hùng anh

Của bao đời Lê, Lý, Nguyễn Trần

Cho bờ cõi mở dài thêm giới tuyến

 

Vậy từ đâu sanh ra loài qủi dữ

Đội lốt người theo giặc cướp quê hương

bán con em, bán từng mảnh ruộng vườn

Bán sông núi biển vào sông Cửu mẹ

 

Tiếng thét của em, anh pha giòng lệ

Máu người dân nhỏ xuống giữa cường toan

Phố phường xưa thôn xóm thuở địa đàng

Còn đâu nữa trăng vàng trên quê nội

 

Mái trường thương tà áo dài tha thướt

Đã xa rồi xanh mướt buổi hồng hoa

Một miền nam trù phú với lụa là

Của thanh tú một thời nhung gấm nhỉ.

 

Như Hổ nhớ rừng còn đâu thân tráng sĩ

Những tung hoành ngang dọc cả trời nam

Yêu quê hương tôi lội suối băng ngàn

Mong chận giữ giặc tràn về thôn xóm

 

Thôi xa rồi ngồi đây nghe nắng đón

Chút gió về mà tủi nhớ tháng ngày xưa

Tên Chinh Phu thất trận buổi giao mùa

Trên Quốc lộ giày vứt bỏ lại

 

Thắp nén nhang nghe lòng đau quằn quại

Lạy mười phương cho dân đứng vùng lên

Cứ mỗi người mang được một đạn viên

Như “Ký con” thuở nọ giữa hai miền

Quốc Dân Đảng để làm nên Huyền thoại

  

Thứ ba, ba mươi mốt tháng bảy 2018

Bình Long Ngô Vân Quy