Còn Nhận Ra Em.
Ta vẫn còn nhận ra em,
Người em của thời mười bốn.
Em vừa tuổi độ trăng tròn,
Còn ta vừa gần ngã bóng.
Ta thường thấy em qua ngõ
Với “những bước chân âm thầm ”,
Em buồn hay em ít nói?
Ta chỉ thấy em lặng câm.
Em với đôi cánh thật to,
Em bay trong vườn buổi sáng.
Em làm bình minh rỡ rạng,
Còn ta? hồn như lang thang.
Ngày đó ta hay buồn lo,
Vì người mình thương xa vắng.
Ở mãi ngoài chiến trường xa,
Thỉnh thoảng mới về thăm nhà.
Bóng tối chập chờn ngoài sân,
Hồn ta bay ra chiến tuyến
Và bước chân em âm thầm,
Vang vang trong lòng phố luyến.
Nỗi nhớ trong ta quay hoài,
Chẳng để cho ta nằm yên.
Bây giờ em quay quắt hỏi,
Làm sao cho hết ưu phiền ?
Em ơi!
Dã-Thảo TTQ. 20/05/2015